Polaroid
Tình Yêu Thứ Ba

Tình Yêu Thứ Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324364

Bình chọn: 8.5.00/10/436 lượt.

c nhìn anh, nhìn anh cởi áo khoác ngoài, tháo lỏng cà

vạt, thắt dây an toàn, chỉnh lại tư thế ngồi.

Anh thấy tôi như vậy, giơ tay véo cằm tôi: "Ngốc à?"

"Không ạ, trở thành si tình rồi." Tôi nói: "Con gái của văn phòng

chúng em từng hỏi em, khi ở cùng anh có chảy máu mũi, chảy nước miếng,

tầm nhìn bị mơ hồ, kích động muốn phạm tội không? Còn nói đây là triệu

chứng bệnh si tình."

"Nói gì vậy? Làm như anh giống heroin." Anh ra làm vẻ không vui.

"Đừng đắc ý, không tốt như vậy đâu, em nói giống như bệnh chó điên." Tôi phản bác.

Anh cười, nhưng mặt lại lộ ra vẻ mệt lả, hốc mắt có phần sâu xuống.

"Gần đây có phải rất vất vả không?" Tôi hỏi

"Ừ, một tuần chạy 3 nơi, tham gia không dưới 20 cuộc họp, gặp không

dưới trăm người, mỗi ngày ngủ không quá 4 tiếng, em nói vất vả hay

không?"

"Sao còn gấp thế? Không thể sắp xếp nghỉ ngơi một chút à?"

"Anh muốn nhanh về gặp em, liều mạng thu ngắn thời gian, kết quả em

lại phải đi, anh không cam tâm, vì vậy sắp xếp bọn họ mua vé cùng chuyến bay với em, may mà vé máy bay hạng nhất chưa bán hết." Anh giơ tay ôm

tôi vào lòng: "Không gặp em lần nữa, anh sẽ phát điên mất."

Máy bay bắt đầu lên không trung, tôi dựa vào lòng anh, cảm nhận được hạnh phúc và yên ổn.

Tôi cầm tay anh lên, nhìn đường chỉ tay: "Em biết xem tay à?" Anh hỏi

"Biết ạ." Tôi đáp bừa.

"Nhìn thấy gì rồi?"

"Nhìn thấy nhà anh gia sản bạc triệu, thê thiếp thành đàn, trai gái quanh chân." Tôi dùng tay vẽ nhẹ vào lòng bàn tay anh.

"Vậy em có nhìn thấy công việc hàng ngày của anh, tâm sức quá mệt mỏi, không cách nào hưởng thụ cuộc sống không."

"Thế ư? Bận thật vậy à?" Tôi ngẩng đầu đau lòng nhìn anh.

"Cơ thể đã không còn của mình, hoàn toàn không có tự do." Anh than thở

"Không bằng làm ít đi một chút, dù sao anh cũng có đủ tiền rồi."

"Nhà anh rất phức tạp, không biết em đã từng nghe qua chưa."

"Biết một chút."

"Bố anh đã lùi lại phía sau, kinh doanh tạm thời giao anh quản lí,

nếu anh có chỗ sơ suất, ông ấy có thể thay người bất cứ lúc nào. Vì vậy, anh phải tự mình làm mọi việc, không thể dựa vào ai.

"Đổi thì đổi, cùng lắm em nuôi anh." Tôi nửa đùa nửa thật.

Anh cười khẽ, không trả lời.

Trên cổ tay anh vẫn đeo đồng hồ, dây đồng hồ toàn bằng thép , khá

dày, ánh vàng rực rỡ. Tôi hỏi: "Chiếc đồng hồ này sao có hai vòng số?"

"Thiết kế hai múi giờ, khi ra nước ngoài sẽ tiện hơn." Anh đáp

Tôi nghịch đồng hồ của anh, đột nhiên phát hiện trên cổ tay và mu bàn tay anh có vài vết sẹo nhỏ. "Đây là thế nào? Mẹ kế ngược đãi anh à?"

Anh véo tai tôi nói: "Trong đầu em đâu ra lắm suy nghĩ khác thường

thế hả? Chỉ là hồi nhỏ anh nghịch ngợm, thường hay đánh nhau với bạn

học."

"Thắng nhiều hay thua nhiều hơn?"

"Mỗi thứ một nửa. Anh đánh nhau từ tiểu học tới trung học, từ trong

nước tới nước ngoài, người nước ngoài khá khỏe, độ khó càng lớn."

"Thật nhìn không ra, anh nho nhã vậy, giống một đứa trẻ ngoan hơn." Tôi thẳng người, nhìn kĩ anh.

"Càng trông không giống, càng biết đánh." Anh có phần đắc ý.

"Bây giờ còn đánh không?"

"Không đánh nữa, khi sắp tốt nghiệp trung học, đột nhiên anh hiểu ra

một đạo lí, vũ lực không tốt như tiền bạc. Vì vậy về sau, anh không còn

đánh nhau nữa."

"Là cha dạy anh à?"

"Đúng, ông dạy anh học cách biết khi nào dùng tiền mua chuộc lòng người." Ngữ khí anh có phần tự chế giễu.

"Khải Chính..." Tôi phủ lên ngực anh, lần đầu tiên gọi tên anh.

"Gì em?" Anh kề mặt hỏi.

"Em chỉ cần một nửa của anh, chỉ cần một nửa, hoặc có thể ít hơn, 30%, 20%, 10%, kể cả 1% cũng được."

"Anh muốn cho em 100%"

"Không cần nhiều đến vậy, chỉ cần một chút chút bé nhỏ, nhưng, nhất

định là điểm tốt nhất của anh, được không?" Tôi dùng đầu ngón tay biểu

thị một chút chút.

Anh giơ tay ra nắm tay tôi: "Phần tốt nhất của anh không chỉ một chút chút."

"Vậy anh có thể để lại một ít cho người khác." Tôi trả lời.

Anh biết tôi nói gì, anh biết tôi chỉ ai, vì vậy anh im lặng. Còn

tôi, nhất thời nhớ lại gương mặt tươi cười của Giang Tâm Dao đứng trước

Quan Âm nghìn tay, trong lòng cũng dâng lên cảm giác có tội.

Một lúc lâu sau, anh lên tiếng: "Vì sao em chưa từng hỏi về Giang Tâm Dao?"

"Muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi thế nào?" Tôi trả lời thành thật.

"Đối với Tả Huy, anh cũng như vậy." Anh nói

"Tả Huy? Rất đơn giản, yêu nhau thời đại học, tốt nghiệp xong kết

hôn, sau đó anh ta ngoại tình, đòi ly hôn, em đồng ý, chỉ đơn giản như

vậy thôi." Tôi dùng vài câu ngắn gọn khái quát 10 năm trước của mình.

"Nhưng em từng khóc rất thương tâm vì anh ta."

"Cảm giác bị người khác phản bội thật không dễ chịu. Vì vậy, anh cũng đừng để Giang Tâm Dao biết tới sự tồn tại của em."

"Cô ấy sớm muộn cũng sẽ biết."

"Hy vọng cô ấy mãi mãi không biết. Cô ấy là một người con gái đáng yêu." Tôi tự nói.

"Anh quen cô ấy nhiều năm rồi, hồi ở Mỹ, bọn anh ở cùng một khu phố.

Cha anh từ lâu đã nói cho anh biết, nếu anh muốn thành công trong sự

nghiệp nhất định phải lấy cô ấy làm vợ. Vì vậy, anh liền theo đuổi cô

ấy, tặng cô ấy hoa, tặng cô ấy quà, anh luôn cố gắng để bản thân thích

cô ấy, cũng khiến cô ấy thích