
c. – Hãy đối xử tốt với cậu ấy.
_Chị Yến...Xin lỗi, nếu không có em...
_Không, kể cả em không xuất hiện, cậu ấy cũng sẽ không thích chị.
_Tại sao?
_Thật ra, trước khi đi du học, chị đã từng bày tỏ với cậu ấy, nhưng cậu ấy từ chối.
_Không thể nào! – Nhất định ánh mắt anh ấy có vấn đề rồi. =.=
Bảo Yến chỉ cười nhạt, sau đó khẽ thở dài.
_Nhật Minh kết giao rất nhiều bạn gái, nhưng chỉ chị mới biết, cậu ấy
chưa từng thật lòng với ai cả. Có một lần không chịu được, chị đã hét
vào mặt cậu ấy, tại sao lại là họ mà không phải chị? Em biết cậu ấy đã
nói gì không?
Tôi khẽ lắc đầu.
_Cậu ấy bảo, bởi vì cậu ấy đang chờ một người có thể làm cho cậu ấy thay đổi, mà người đó không phải là chị. Hơn nữa, cậu ấy cũng không muốn làm tổn thương người bạn thân nhất của mình.
_Chị...
_Nhưng chị chưa từ bỏ, chị nghĩ, chỉ cần một ngày trong lòng cậu ấy chưa có ai, chị vẫn còn hi vọng. Cho đến khi Nhật Minh gọi cho chị nói cậu
ấy đã tìm được người đó rồi...Chưa bao giờ chị thấy cậu ấy nghiêm túc
như thế, cũng chưa bao giờ chị thấy cậu ấy vui vẻ đến thế. Lúc ấy chị đã rất sợ...
_Vậy nên chị quay về? – Là như thế sao...
_Nhật Minh rất tốt, có thể bây giờ em còn chưa thích cậu ấy, nhưng hãy quý trọng cậu ấy, đừng để mất đi rồi mới hối tiếc.
_Dạ? – Tôi kinh ngạc, ngốc lăng nhìn Bảo Yến. Trái tim chợt nảy lên một nhịp.
_Không cần ngạc nhiên thế đâu. Nếu em thật thích cậu ấy, sẽ không dễ
dàng nói hai chữ “chia tay”, cũng sẽ không cố tạo cơ hội để gán ghép bạn trai mình cho người khác.
_Chị...biết!?
_Chỉ có đồ ngốc mới không nhận ra! Hẹn đi xem phim rồi lại bảo bận không đến, lúc nào cũng tìm cớ để về trước...Báo hại chị ở lại chịu trận với
cái mặt hắc ám của cậu ta.
_Xin lỗi...- Không nghĩ tới tôi lại làm liên lụy nhiều người như thế.
_Cũng chẳng phải lỗi của ai, chỉ có thể trách chính mình không thể quản
nổi trái tim của mình thôi. Hơn nữa...Em làm vậy cũng là vô ích. Bản
tính cậu ta vốn cố chấp, một khi đã thích thứ gì thì tuyệt đối sẽ theo
đuổi đến cùng. Về khoản này, chị không bằng được cậu ấy... Mãi đuổi theo bóng một người, sẽ rất mệt mỏi. Mà chị không muốn tiếp tục mệt mỏi nữa, nên buông tay.
_Thật ra...chị cũng rất tốt, rất xinh đẹp...nên...- Ặc...Tôi đang nói
gì? “Nên chị chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn” ư? Liệu người ta
có cho là tôi đang giả “mèo khóc chuột” không?
_Phải đấy, điều kiện tốt như chị có đốt đuốc đi tìm cũng tìm không thấy, tên ngố kia đúng là có mắt sau đầu mà! Hừ, nhất định chị sẽ kiếm một
anh đẹp trai, tốt hơn hắn cả trăm lần cho hắn biết tay!
Giọng điệu tuy bất cần, đùa cợt, nhưng lại không che giấu được nỗi buồn
trong khóe mắt. Tự nhiên tôi lại thấy cảm giác tội lỗi nặng nề hơn...
_Vậy nên, gã ngốc đó giao em nhé. ^^
_Vâng...- Ngoài điều này ra, tôi không biết còn có thể nói gì?
...
Một mình bước trên đường, đầu tôi tràn ngập tâm tình phức tạp. Tình cảm
không thể tự mình làm chủ được ư? Giống như Bảo Yến thích Nhật Minh,
Nhật Minh lại thích tôi, còn tôi thì...
Có phải cuộc đời lúc nào cũng ngang trái như vậy không? Vì sao không thể quên hết tất cả? Vì sao con người cứ phải đau khổ vì tình yêu?
Bỗng nhiên, tôi lại nhớ đến một câu nói trong một bộ phim.
“Hỏi thế gian tình là gì?” _Thu, lát nữa con mang bánh khoai sang nhà cậu con nhớ.
_Dạ? – Tôi giật thót, theo bản năng quay sang phía Kì Phong.
_Đừng nhìn em, em bận rồi.
_Xem bóng đá có gì mà bận? Không phải hôm nào em cũng xem sao?
_Chị có biết là World cup bốn năm mới có một lần không? Với cả hôm nay trận chung kết Pháp – Ý, trời có sập em cũng không đi!
_Nhà cậu ngay bên cạnh, chỉ mất năm phút thôi, có lâu đâu.
_Thế sao chị không đi? Gần đây chị lạ thế? Lần nào đưa đồ cho nhà cậu
chị cũng bắt em đi là sao! A, đến rồi, không nói chuyện với chị nữa. Em
không đi đâu.
A...Thằng nhóc này, World cup của nó quan trọng hơn chị nó à? ><
_Thu!?
_Vâng!
.........
Tôi đứng loay hoay trước ngõ, chần chờ không dám nhấn chuông. Không hiểu sao tôi lại thấy hồi hộp, vừa muốn lại vừa sợ gặp cậu ấy. Ngón trỏ hết
đặt lên chuông rồi lại hạ xuống. Ấn hay không ấn!? Thôi kệ, đằng nào
cũng phải...
_Chị đang làm gì ngoài này?
Ặc! Tôi giật mình, suýt nữa thì đánh rơi đĩa bánh. Không biết từ bao giờ, Thế Anh đã đứng trước cổng, đang mở ngõ.
_Mẹ chị làm bánh khoai, bảo chị mang sang.
Cố tỏ ra bình thường, tôi đặt đĩa bánh vào tay cậu ấy, sau đó lùi lại, xoay người chuẩn bị đi.
_Vậy thôi chị về đây.
_Chị Thu!
Đột nhiên động tác của tôi cứng đờ. Cho dù xung quanh ồn ào những tiếng
reo vang không dứt, tôi vẫn có thể cảm nhận được bước chân cậu ấy dần
tới gần, cùng nhịp tim mình đang đập tăng tốc.
_Dạo này ít khi em gặp chị, chị bận lắm à?
_Ừ...Tại vì dạo này chị có hơi nhiều bài tập...
_Phải không? Hay chị đang tránh mặt em?
_Đâu...đâu có. Em nghĩ nhiều quá rồi. – Tôi không được tự nhiên cúi đầu, né tránh tầm mắt cậu ấy.
_Có phải vì chuyện ở bãi biển không?
_Hả? Không phải, đó là vì...- Tôi luống cuống, vội ngẩng đầu lên, lại
bắt gặp ánh mắt thâm trầm của cậu ấy. Tuy đèn đường không rõ ràng lắm,
nhưng tôi