Teya Salat
Tình Yêu Tội Lỗi

Tình Yêu Tội Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322430

Bình chọn: 10.00/10/243 lượt.

được, không bằng đi dạo một lúc, có lẽ, sẽ dễ chịu hơn.

...

Con đường ban đêm yên tĩnh được phủ một lớp ánh sáng bạc dịu nhẹ. Từng đợt gió lùa vào tóc tôi mát rượi.

Trăng sắp tròn rồi...Thêm một ngày nữa là đến trung thu...Ít nhất thì, cậu ấy cũng được ăn bánh trung thu trước khi đi...

Thế Anh rất thích ăn bánh nướng. Còn nhớ, mỗi lần đến ngày này, chúng

tôi cùng Kì Phong, ba đứa thường vì bánh nướng mà giành nhau ầm ĩ cả

lên, nhưng cuối cùng, cậu ấy lại nhường tôi...

Cậu ấy làm đèn lồng rất giỏi. Từ những vật liệu bình thường, thậm chí là bỏ đi, cậu ấy vẫn có thể làm ra những chiếc đèn lồng xinh xắn. Tôi nhớ

nhất là chiếc đèn lồng vỏ bưởi, cậu ấy tách vỏ bưởi thật khéo để nó còn

nguyên, rồi đục khoét những bông hoa nhỏ li ti ở xung quanh. Khi thắp

nến, ánh sáng lung linh tỏa ra rực rỡ...Rồi còn đèn lồng thùng cát-tông, đèn lồng lon bia, đèn lồng vỏ chai, đèn lồng bí ngô...Mỗi khi chúng tôi đi rước đèn là một đám trẻ con đều phải nhìn chúng tôi bằng ánh mắt

ngưỡng mộ. Còn có...

Mà tôi nghĩ gì buồn cười vậy nhỉ? Có phải là cậu ấy đi không trở về nữa đâu? Chỉ khoảng 3, 4 năm nữa là cùng thôi mà.

...

_Anh định đi du học thật sao?

_Phải.

Hơ...Giọng nói này...

_Tại sao anh quyết định mà không hỏi ý kiến em? Rốt cuộc anh có coi em

là bạn gái không? Tại sao em lại là người cuối cùng biết, mà người cho

em biết cũng không phải là anh?

Cái này...Có tính là tôi đang nghe lén không? Hình như không hay lắm,

nhưng mà...trước khi đầu óc tôi kịp suy nghĩ thì tôi đã đứng nép ở góc

tường gần chỗ họ rồi. =.=

_Anh xin lỗi.

_Anh lúc nào cũng chỉ biết xin lỗi thôi sao? Em không biết! Nếu anh vẫn quyết định đi thì chúng ta...kết thúc đi!

Ặc! Có cần nghiêm trọng vậy không?

_Nếu đó là điều em muốn.

Cái gì? O_o

_Anh...Từ trước đến giờ anh chưa từng yêu em, đúng không?

Sao đoạn hội thoại này nghe quen quen...Không phải những người bạn trai cũ của tôi khi chia tay cũng đều nói như vậy sao. =.=

_...

_Em hiểu rồi, cứ như vậy đi.

“Cứ như vậy”? Không thể nào! Thế Anh không ngăn cô ta lại sao? Cậu ấy không ngốc đến mức cho đó là thật chứ?

Rắc! O_O

Thôi xong.

_À...Ha ha...Hôm nay trăng rất sáng đúng không? Thế nên chị mất ngủ mới

đi dạo loanh quanh thôi...Chị không cố ý nghe bọn em nói chuyện đâu,

thật đấy!

Cậu ấy tiến dần về phía tôi. Thảm, bây giờ tâm trạng cậu ấy chắc chắn không tốt, mà màn vừa rồi còn bị tôi nhìn thấy...

Liệu cậu ấy có tiện thể mà “giết người diệt khẩu” không vậy? T.T

_Ngủ ngon.

Hả? --Cậu ấy xoa xoa đầu tôi rồi bước đi. Chỉ vậy thôi? Nhưng...

_Tại sao em không ngăn cô ấy lại?

_Chị nghĩ em nên làm thế à?

_Chị nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là em muốn như thế nào! Chị

thấy Phượng Ngân chỉ nhất thời tức giận thôi, nếu như em thích cô ấy...

_Chị Thu, đây là việc riêng của em, không liên quan đến chị.

...

Bạn có biết một trong những câu có lực sát thương mạnh nhất không?

Đó là, người mà bạn quan tâm nhất, nói với bạn, “đó là việc của tôi, không liên quan đến cô”.

Giống như những người xa lạ...

Cổng trường giờ tan tầm, bước đi trong dòng người ngược xuôi tấp nập, đột nhiên tôi thấy mình thật nhỏ bé, thật lạc lõng...

_Thu!

Nhật Minh!?

_Sao anh lại đến đây?

Tôi biết anh mới tìm được việc nên rất bận, vì vậy gần đây tôi thường ít khi gặp anh.

_Tại anh nhớ em thôi!

Mặt tôi bỗng đen lại. Đúng là không nghiêm chỉnh chút nào. Nhưng mà --

_Trông anh có vẻ gầy, dạo này anh có ăn uống đầy đủ không thế? Làm việc gì thì cũng nên có mức độ thôi chứ!

_Em đang lo cho anh à?

_Không.

_Không sao, anh hiểu mà. Con gái nói một là hai...

_Nhật Minh!!!

_Được rồi, được rồi, anh không đùa nữa. Tối mai em rảnh không?

_Có chuyện gì à?

_Ngày mai cô nhi viện tổ chức lễ trung thu, bọn trẻ ở đó rất nhớ em, bảo anh nhất định phải mang em đến.

_Thật sao? Được!

Tôi nghĩ đến những đứa nhóc đáng yêu, tâm tình trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.

_Sao anh lại có cảm giác bọn nó còn quan trọng hơn cả anh vậy? - Vẻ mặt

anh bỗng ngưng trọng lại, rất giống một đứa trẻ đang hờn dỗi làm tôi

thấy buồn cười.

_Đừng nói là anh lại ghen với cả mấy đứa nhỏ nhớ!

_Không được sao?

_Anh mấy tuổi rồi hả?

_Tuổi tác thì có liên quan gì? - Dáng vẻ thậm chí còn thật sự nghiêm túc.

_Anh...Thật là...Ha ha...- Ôi cười chết tôi rồi! Khả năng hài hước của anh đúng là càng ngày càng cao.

*****

Một đống đồ chơi ngổn ngang trước mặt tôi. Nhiều nhất là búp bê, gấu

bông, thỏ bông, mấy bộ xếp hình mà tôi sưu tập được. Một lọ bi ve hồi

nhỏ ba chúng tôi thường chơi, vài tập ảnh manga dễ thương...Chắc là bọn

nhỏ sẽ thích. Còn đây là...

Bàn tay tôi khẽ khựng lại giữa không trung. Con búp bê Nhật Bản, khi học về tranh khắc gỗ cậu ấy đã khắc cho tôi. Ba năm rồi, nó vẫn thế. Những

đồ chơi này cũng vẫn thế, chỉ có chúng tôi là thay đổi...

Cộc cộc...

_Vào đi! - Tôi để con búp bê lên giường, còn lại cho hết chúng vào trong thùng giấy.

_Chị đang làm gì vậy?

Tôi thoáng ngừng một lát, xong lại tiếp tục công việc.

_Dọn đồ.

_Chị còn giữ cái này? - Cậu ấy cầm con búp bê lên, ngón tay khẽ lướt qua mặt nó.

_Ừ.

...