Teya Salat
Tình Yêu Tội Lỗi

Tình Yêu Tội Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321923

Bình chọn: 8.5.00/10/192 lượt.

ch học tập xuất

sắc,rồi phát quà,phần thưởng khuyến khích cho những sinh viên nghèo vượt khó,xen lẫn là một vài tiết mục nhỏ lẻ...Có vậy thôi mà cũng hết cả

buổi sáng.Đến trưa,sinh viên được nghỉ giải lao và ăn uống trong căn tin trường.Tôi lại gặp Thế Anh,dĩ nhiên,cả Phượng Ngân nữa.Vốn tôi đã định

lánh đi,nhưng đó lại là cái bàn duy nhất còn trống,và cậu ấy đã trông

thấy tôi nên gọi...Bất đắc dĩ tôi phải tiến về phía đó.

Bình tĩnh nào! Tôi tự nhủ.Phải cư xử thật tự nhiên.Tôi kéo ghế đối diện cậu ấy rồi ngồi xuống.

_Sao rồi? Chị không thấy em trên sân khấu,có phải sợ bị ném đá nên không dám xuất đầu lộ diện không?

_Không phải đâu! Anh Thế Anh hát hay lắm,nhưng chiều nay mới bắt đầu diễn chính thức cơ.

"Anh Thế Anh,anh Thế Anh,anh Thế Anh"...Lúc nào cũng "anh Thế Anh" ! Thân thiết thật đấy.Không biết quan hệ của họ tới đâu rồi?

_A,chị là chị họ anh Thế Anh chắc là hiểu anh ấy lắm?

Tôi liếc qua thế Anh,cậu ấy không nói gì,chỉ lẳng lặng gắp thức ăn.

"Cũng bình thường thôi." Cùng lắm cũng chỉ là hiểu rõ cậu ấy nhất thôi.

_Thế anh ấy có bạn gái chưa hả chị?

Phụt...ặc...khụ khụ...Tôi bị sặc nước còn Thế Anh thì bị nghẹn

cơm.Trời...Vậy mà cũng nói ra được.Không biết phải nói cô ta quá mạnh

bạo hay là ngây thơ đây? Nhưng...Nếu thế...Bọn họ không phải người yêu

rồi !?

_Anh không sao chứ? - Cô ta đưa cốc nước về phía Thế Anh.

_Không...-Mặt đỏ lên vì ho,cậu ấy cầm lấy cốc,bỗng tay họ vô tình chạm vào nhau.Nắm tay tôi siết chặt lại.

_Đang ăn cơm đừng nói chuyện.

_Em chỉ hỏi có một câu thôi mà - Cô ta phụng phịu.

_...

Hừ.Đáng đời.Tôi ghét cô ta tôi ghét cô ta tôi ghét cô ta!!!

Bàn ăn của chúng tôi lại yên ắng trở lại.Tôi cố kiềm chế,cư xử thật bình thường.Nhưng chỉ một lúc sau...

_Á! Rau cải !Em ghét rau này nhất! - Ôi trời,hi vọng cô ta sẽ không nói

những gì tôi nghĩ nhưng...Cô ta lại quay sang cậu ấy - Anh ăn hộ em nhé ! Đi mà !!

Tôi biết là Thế Anh ghét nhất phải ăn đồ trong bát người khác. Nếu ép

thì cậu ấy thà bỏ cả bữa ăn luôn...Đấy,thấy chưa,cậu ấy nhăn mặt rồi kìa ! Cô ta sẽ phải xấu hổ vì bị từ chối cho xem ! Tôi cười thầm trong

bụng. Nhưng điều tôi không ngờ là,cậu ấy bắt đầu gắp rau cải về đĩa cơm

của mình rồi nói : "Chỉ lần này thôi đấy !" Không! Tôi không muốn!! Tại

sao ??

_KHOAN!!!

Tôi chợt sững lại. Tôi không ngờ âm lượng của mình lại vượt quá ngưỡng

cho phép như thế. Những bàn xung quanh đều kì quái quay sang phía bọn

tôi. Còn hai người trước mặt tôi hết giật mình rồi lại mở tròn mắt nhìn

tôi.Đầu óc tôi nóng ran,nhưng vẫn cố chữa ngượng.

_À...Không phải em cũng ghét ăn rau cải sao ? Để chị ăn cho. - Rồi không để cậu ấy kịp phản ứng,tôi gắp hết rau cải vào đĩa mình.

_A,hoá ra anh cũng ghét món rau đó à? Vậy thì em và anh đều có một điểm chung rồi !

Khó chịu quá...Tôi muốn nhảy xuống một cái hố thật to,để cho đất đá ầm

ầm đổ xuống,hoặc ít nhất cũng muốn đấm thật mạnh vào tường cho hết cái

cảm giác khó chịu này. Tôi không thể ở đây thêm một tích tắc nào

nữa.Nuốt vội mấy miếng rau cải đắng ngắt,xúc thêm mấy thìa cơm,tôi rút

tờ khăn giấy rồi đứng lên.

_Chị xong rồi.Bọn em cứ từ từ nhé.

_Khoan ! sao chị lại ăn ít thế? Sáng nay chị cũng chưa ăn gì mà.

_Không có gì.Chị đang giảm cân.

Nói xong tôi bước đi luôn. Tôi đang làm gì thế này ? Giống như một con ngốc. Ghen

tức cái gì chứ? Giận dữ cái gì chứ? Hoài Thu ! Mi điên rồi! Thế Anh là

em họ mi,vĩnh viễn vĩnh viễn đều là em họ mi. Tỉnh lại đi!

Từng vốc,từng vốc nước liên tục hất lên mặt.Mát lạnh làm tôi tỉnh táo.

Ngừng lại một chút,tôi cố lau chúng đi,nhưng kinh ngạc là càng lau lại

càng ướt. Nước bỗng trở nên nóng hổi. Mắt tôi cay xè.Tôi ngồi sụp

xuống,vùi mặt vào hai cánh tay...

_Ơ,xin lỗi...Em làm sao thế?

Tôi vội đứng lên,quẹt ngang nước mắt một lần nữa.

_Tôi không sao.

_À...Em có thể dùng cái này. - Anh ta đưa ra một chiếc khăn tay.

_Không cần,tôi có rồi. - tôi giơ tờ khăn giấy lấy ở căn tin lên,nhưng lúc này nó đã nhàu nát và ướt sũng.

Anh ta cười rồi nói tiếp

_Em dùng tạm cái này vậy.

Không hiểu sao tôi lại thấy bực.

_Cám ơn!

Tôi giật lấy cái khăn tay,mà về sau khi nghĩ lại thì hành động đó thật

chẳng lịch sự chút nào. Nhưng đó là sau này,còn bây giờ tôi chỉ muốn tìm ai đó để trút bực bội thôi. Cứ xem như anh ta xui xẻo đi.

_Có chuyện gì với em à? Em không sao thật chứ? - Anh ta cúi xuống cho vừa tầm tôi,ánh mắt như thể dò xét.

Tôi xì thật mạnh vào cái khăn - "Không liên quan đến anh!" - Rồi cúi xuống giặt lại nó.

_Thế sao em khóc?

_Tôi không khóc!! - Tôi nói gần như hét - Nghe này,nếu anh thừa thời

gian thì hãy đi làm việc gì có ích đi,đừng soi mói vào chuyện người

khác!

Rồi tôi quay lưng đi thẳng,nhưng hình như đã quên điều gì đó...

2 giờ chiều,chương trình lại tiếp tục. Đúng là toàn tiết mục văn nghệ.

Những bài hát sôi động,cả trình diễn trang phục của khoa thiết kế thời

trang,đương nhiên không thiếu "hoa khôi" Phượng Ngân,rồi cả khiêu vũ

hiện đại...Nhưng vẫn chưa thấy cậu ấy xuất hiện.Xung quanh tôi những

người đang reo hò,nhảy múa,huýt sáo ầm ĩ. Bỗng dưng tôi thấy lạc lõng.