XtGem Forum catalog
Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325153

Bình chọn: 7.5.00/10/515 lượt.

ời kia cũng ướt đẫm, nước trên quần áo nhỏ giọt. Chờ ta thấy rõ mặt hắn, ta kinh ngạc xém nuốt mất lưỡi. Oa, cư nhiên là Tần Lãng.

Tần Lãng nhìn trái phải xung quanh trong chốc lát, không thấy bóng ta, bèn bước đi. Ta không dám liều, đợi hắn đi thật lâu mới chui ra. Ta tùy tiện lục lọi trong đầu, do dự tại chỗ nửa ngày mới kiếm ra đường về nhà.

Vừa đi ta vừa cân nhắc, làm sao về đến nhà tránh bị phụ thân bắt gặp, nếu không lại bị thuyết giáo một phen, nội dung đơn giản là đường đường thiên kim tướng phủ biến mình thành bộ dáng khó coi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, làm mất mặt lão nhân gia, mất mặt tướng phủ. Nói nghiêm trọng hơn một chút, không chừng sẽ đụng đến ông cậu hoàng đế, thậm chí còn có thể là giang sơn xã tắc gì đó... Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, ta không phải tắm sông thôi sao, tự dưng lại thành tội nhân thiên cổ, bại hoại hình tượng quốc gia.

Nghĩ đến đây, ta phải kết luận, ta sĩ diện thế này tuyệt đối là di truyền từ phụ thân nhưng ta vẫn đỡ hơn. Lão nhân gia người làm quan đã lâu, chuyện gì cũng thích quy về giang sơn xã tắc, không chỉ ta, các ca ca ta cũng sợ một chiêu này của phụ thân nhất.

Tại thời điểm mấu chốt, trăm ngàn lần ta cũng không thể để phụ thân tóm được nhược điểm. Vạn nhất người nhất mực cấm đoán, trước tiên kế hoạch đào hôn vĩ đại sẽ chết non, mạng nhỏ của Lương Gia cũng sẽ chết trong tay ta. Cho nên, ta quyết định đi mua quần áo thay đổi trước khi về nhà, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực hoa lệ bước vào cổng chính.

Trước khi trời tối, cuối cùng ta đã đến nơi phồn hoa nhất kinh thành, điều này có nghĩa ta không rời xa nhà. Chuyện làm một kẻ mù đường như ta cảm thấy tự hào là, từ ngoại thành trở về, ta không lạc đường, rất thần kỳ.

Mọi người xung quanh nhịn không được đều liếc nhìn ta, ta thực ngượng ngùng, cơ hồ đầu rụt vào cổ, thật sự là dọa người mà. Vì mau chóng thoát khỏi lễ rửa tội bằng mắt của mọi người, khi vừa đến một tiệm bán quần áo, ta liền chui tọt vào trong.

"Cô nương, muốn mua quần áo?" Một tên giống hệt tiểu nhị hỏi ta.Thật vô nghĩa, đến tiệm quần áo không mua quần áo chẳng lẽ ta đến đánh bạc.

"Đúng vậy," Ta chỉ chỉ một bộ màu vàng nhạt trên vách tường nói với hắn, "Ngươi đem bộ kia cho ta thử."

"Đây..." Tiểu nhị có chút khó xử.

Ta vô cùng mất hứng: "Sao, sợ ta không trả tiền?"

"Không đúng, không đúng, cô nương đừng hiểu lầm. Bộ này đã có người đặt cọc, lập tức sẽ tới lấy ——đây đây, chính là làm theo yêu cầu của vị cô nương này." Tiểu nhị hai mắt tỏa sáng, chỉ vào người đằng sau ta.

Ta nhìn lại, không thể không tán thưởng vận khí kinh thành thật quá tốt, nuôi dưỡng ra toàn mỹ nữ hiếm có. Vị mỹ nhân áo trắng trước mắt có thể nói là siêu phàm thoát tục, gọi nàng là thần tiên tỷ tỷ cũng không xứng. Nghĩ lại bộ dáng chật vật của mình, thật xấu hổ, căn bản là không cùng đẳng cấp. Thần tiên tỷ tỷ thấy ta nhìn nàng, mặt đỏ lên, gật đầu mỉm cười với ta. Thật lễ phép.

Tranh giành cùng mỹ nữ thực không phúc hậu, huống hồ vẫn là người ta đặt trước. Ta cũng không thể không có bộ quần áo kia, chỉ là vừa vặn nhìn thấy. Vì thế ta nói với tiểu nhị: "Quên đi, quên đi, ngươi xem rồi chọn giùm ta một bộ khác."

"Được rồi, cái này thế nào?" Tiểu nhị chỉ vào một bộ có quần lụa xanh nhạt bên cạnh.

"Được, lấy bộ đó đi."

"Cô nương vào phòng trong thử xem, không vừa ta lại tìm một bộ khác cho ngươi."

Ta nhận quần áo, còn chưa kịp vào phòng trong thì từ cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Ý Ý, lấy quần áo xong chưa?"

Định luật vàng "oan gia ngõ hẹp" lại lần nữa được minh xác. Ta hoàn toàn sửng sốt, khuôn mặt rất tuấn tú của Lâu Huyên ở kia nhưng ta không tài nào thưởng thức được trong tình trạng hóa đá này. Đáng tiếc vận khí ta thật kém, chạm mặt hai kẻ thù trong một ngày, ta đúng là người hiếm có.

Bỗng nhiên có chút nghi hoặc, ý trung nhân của Lâu Huyên không phải Diệp Khuynh Thiên sao, sao lại dạo phố mua sắm cùng thần tiên tỷ tỷ? Nhưng nói thật, hắn với thần tiên tỷ tỷ thật xứng. Một người trong bọn họ cũng đủ làm ta tự biết xấu hổ, hiện tại hai người cùng một chỗ, phân lượng không phải bình thường.

Ta làm bộ không biết hắn, thong dong cầm lấy quần áo vào phòng trong.

"Tô tiểu thư mua quần áo?" Lâu Huyên mở miệng đúng lúc ta dừng bước.

Ta quay đầu, hắn thản nhiên nhìn ta, không có biểu tình đặc biệt. Bất quá trong mắt hắn có cảm giác không để ta yên khiến ta e ngại. Chỉ cần liếc một cái, ta có thể nhìn ra hắn là người khôn khéo, không phí công trời ban cho hắn lớp da ngoài hoàn mỹ.

"Đại ca, ngươi quen nàng?" Thần tiên tỷ tỷ nhíu mi.

Thì ra thần tiên tỷ tỷ là muội muội Lâu Huyên. Ta nói, càng nhìn càng thấy bọn hắn có tướng phu thê, thì ra là vì huynh muội người ta lớn lên giống nhau.

Lâu Huyên nói với thần tiên tỷ tỷ: "Ý Ý ngươi về nhà trước, ta có việc nói với Tô tiểu thư."

Nghĩ tới Lương Gia ta liền nổi giận, vì thế thực không nể mặt phản bác: "Ta không muốn nói gì với ngươi. Ngươi cũng quá dày mặt, hại biểu tỷ ta thảm như vậy, lại còn không biết xấu hổ nói quen ta. Ta muốn nói, thấy người Tô gia từ xa thì đi đường vòng đi."

Lâu Huyên bị ta mắn