Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326431

Bình chọn: 8.00/10/643 lượt.

ấu, che dấu chính là xác nhận! Mấy lời này của Dao Băng thật sự rất sâu sắc.

"Ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lương Gia không buông tha, nhất quyết hỏi cho bằng được.

Đầu ta bị nàng mạnh mẽ nâng lên. Vượt ngoài dự kiến của ta, nàng chẳng những không tức giận, ngược lại còn vô cùng bát quái, nàng nhướn mày dương dương tự đắc, tiến đến thì thầm bên tai ta: "Nhiễm Nhiễm ngươi được lắm, soái ca này là ai, còn anh tuấn hơn Tần Lãng nhà các ngươi."

"A?" Ta mơ hồ.

Chẳng lẽ Lương Gia chưa biết thân phận của Lâu Huyên?

Ta nhìn qua Tô Nam, hắn cười rất thâm ý, bĩu môi hất qua Lương Gia. Ta nhất thời hiểu rõ, đúng vậy, Lương Gia ương ngạnh, bọn họ làm sao dám nói rõ với nàng. Chẳng may nàng điên cuồng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Dao Băng sư tỷ hồ nghi, vòng quanh ta một vòng, lắc đầu than thở: "Nhiễm Nhiễm, ta đoán không sai, ngươi với Lâu Huyên có quan hệ rất khác thường, rất khác thường. Mới có vài ngày đã ngủ chung giường, chậc chậc..."

Lương Gia kêu lên sợ hãi: "Cái gì? Hắn hắn hắn... Hắn là Lâu Huyên?"

"Đúng vậy, ngươi không biết?" Dao Băng sư tỷ buồn bực.

Phựt ——

Ta cảm giác dây thần kinh của mình lại đứt thêm một sợi.

Tô Nam ôm đầu, hắn xông lên trước mạnh mẽ lôi nữ thần đi. Nữ thần ngàn lần không muốn: "Làm gì vậy, trò hay còn chưa xem đã..." Tô Nam mặc kệ nàng đã ghiền hay không, túm nàng ra cửa.

Trong phòng lại bình tĩnh. Lúc này mọi người không nhìn ta mà đều quét mắt về phía Tần Lãng, người vẫn đảm đương vị trí kẻ qua đường Giáp. Ta cũng nương theo quần chúng, quét Tần Lãng một cái.

Đến lúc này, Tần Lãng cũng chưa nói gì, nếu hắn không phải toàn thân áo đen nổi bật, ta rất có khả năng xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Tốt xấu gì hắn cũng là hôn phu trên danh nghĩa, hiện tại mọi người đều cho rằng ta có gì với Lâu Huyên, hắn còn thật mất mặt hơn ta, vợ công khai ngoại tình cũng không phải chuyện sáng sủa gì cho cam, còn ám muội hơn hồng hạnh vượt tường.

Nhưng chuyện ta lo nhất không phải là Tần Lãng nghĩ sao, mà là Lương Gia. Đại tiểu thư này là người ta nuốt không tiêu nhất, nếu nàng chém ta, ta đuối lý trước, trốn cũng không phải, không né cũng không xong. Rối rắm!

Lương Gia quét Lâu Huyên vài lần, quét ta vài lần, lại quét Tần Lãng vài lần, quăng ra một câu khiến ta muốn chém chết nàng: "Ta làm gì vậy, thì ra là quan hệ tay ba, không có gì mới mẻ."

Thần a, ta điên rồi!

Chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau. Tô Duyên chết tiệt quăng ra một câu: "Thì ra Nhiễm Nhiễm hồng hạnh vượt tường, ha ha ha... Hồng hạnh vượt tường..."

"Có gan ngươi lặp lại lần nữa!" Ta xông lên đánh người.

Tô Duyên sớm đoán được ta sẽ xài chiêu đó, cợt nhả chạy ra, vừa chạy vừa ồn ào "Hồng hạnh một chân vượt tường đến đây!"

Ta đây da mặt mỏng như cánh ve, rốt cuộc chịu không nổi đả kích, che mặt chạy ra khỏi phòng.

Không mặt mũi nào gặp người khác, ta không mặt mũi nào gặp người khác, ta không thể nào ở lại Lạc Dương này nữa. Đêm đến, trăng lặn sao thưa rất thích hợp để giết người, phóng hỏa, trộm cắp, cướp bóc, chỉ cần là chuyện không quang minh chính đáng, đều có thể chọn đêm nay hành sự. Đương nhiên, đây cũng là một ngày lành để trốn đi. Vận khí kém như ta cũng được ông trời chiếu cố. Thiên thời địa lợi nhân hoà, không đi thì ta chính là đồ ngốc.

Xuất môn ra ngoài, cuộc sống liền chán nản. Thật vất vả chứng kiến một sự kiện "oanh động" như vậy, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha ta, một đám bát quái vui vẻ. Tứ sư huynh được lắm, vết sẹo đã hết đau, hứng thú dạt dào gia nhập đại quân bát quái, trái một câu "Hồng hạnh ý xuân rộn ràng", phải một câu "Hồng hạnh một chân vượt tường", rất vui vẻ! Tóm lại, từ hôm nay trở đi, hồng hạnh nghiễm nhiên thành đại danh của Tô Nhiễm ta.

Trong đó phải kể tới Tô Duyên là quá đáng nhất, hắn vừa nhìn thấy ta sẽ tà ác vẫy tay, hơn nữa cợt nhả nói thêm một câu "Tiểu hồng hạnh, đến đây với ca ca!"

Ta với Tần Lãng toàn thân nhiễm hồng, trên đỉnh đầu đội một vòng xanh, cùng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, hắn có thể bình thản ung dung nhưng ta không được. Chuyện khiến ta không thể chịu đựng nhất là Lâu Huyên như người ngoài vòng thị phi, tên đầu sỏ hắn vô cùng vui sướng khi nghe mọi người gọi ta là "Hồng hạnh vượt tường", không chỉ cười hì hì xáp lại nghe bát quái mà còn chen thêm một hai câu, như thế, như vậy, như vậy, như thế.

Nhịn nhục không phải nhu nhược, thiện lương cũng không có nghĩa dễ bị khi dễ. Sau khi ra sức đánh tứ sư huynh với Tô Duyên, rốt cục ta quyết định rời khỏi chỗ quỷ quái này. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, ân tình nợ Lâu Huyên đành phải báo đáp sau. Ta mặt mỏng, thần kinh không chịu nổi sự ép uổng của bọn họ, huống chi còn có Lương Gia, quan hệ của nàng với Lâu Huyên lúng ta lúng túng, nàng không cần không có nghĩa là ta không cần. Sự tình đã đủ thái quá, ta cũng không muốn giẫm chân vào vết xe đổ lần nữa.

Kỳ thật ngay cả ta cũng không biết đối mặt với Lâu Huyên thế nào. Hắn không tiếc phó thác tính mạng bản thân cho ta, ta cảm kích hắn; hắn không muốn ta nhớ lại đoạn hồi ức kia, tâm tâm niệm niệm, ta áy náy cho hắn; hắn phụ Lương Gia, h


Duck hunt