
úc giục người khác mau già nhất.
Tạ Đắc nhìn cô nhíu nhíu mày, cũng không có giải
thích.
Hà Chân vẫy tay ra hiệu cô qua đây, nói mình giữ được
hai chỗ ngồi tốt.
Cuộc gặp gỡ lần này của hai người vội vã kết thúc.
Ngày hôm sau Hà Chân muốn đi bệnh viện khám thai, dậy
thật sớm, bởi vì có Lục Thiếu Phong cùng đi, Tân Ý Điền không đi theo. Chuyện
đứa bé, nên để tự mình họ quyết định. Cô rất ít khi dậy sớm như vậy, nấu một
nồi cháo trắng, định ăn xong sẽ đi Thẩm gia thăm mẹ một chuyến.
Nghe tiếng gõ cửa, cô đang bận bịu ở phòng bếp lên
tiếng không ngừng: "Tới liền, tới liền." Cầm thìa khuấy cháo chạy
đến, vừa mở cửa vừa nói: "Sao hai người về nhanh thế. . ." Ngẩng đầu
nhìn, mới phát hiện đúng là Tạ Đắc. Đối với việc đến thăm bất ngờ của cậu, cô
rất kinh ngạc.
"Tôi không biết hôm nay chị khi nào thì đi, cho
nên, vừa sáng thì đến đây." Cậu thấy cô quần áo chỉnh tề, chần chờ mà nói:
"Hy vọng không quấy rầy mọi người."
"À, không có. Cậu có việc sao?" Tân Ý Điền
cũng không có ý định để cậu vào, nhưng khi nghe cậu trả lời như đinh đóng cột
"Có", cô đành phải nép người, "Ờ, vậy vào trong rồi nói."
"Chị đang nấu cơm?" Ngửi được hương vị, cậu
hướng phòng bếp tò mò nhìn thoáng qua .
"Không định nấu cơm, nấu một chút cháo trắng mà
thôi." Tân Ý Điền dựa theo nguyên tắc lịch sự cơ bản, theo thường lệ hỏi
một câu: "Cậu ăn chưa?"
Tạ Đắc nhìn cô không nói lời nào.
Cô bỗng chốc cảm thấy đau đầu, đành phải hỏi lại:
"Có muốn cùng ăn không? Nhưng mà không có rau, chỉ có củ cải mặn, cháo chỉ
là cháo trắng, cái gì cũng không có. . ."
Cậu nhanh chóng đáp lại: "Tôi không kén ăn."
Tân Ý Điền vốn dự định một mình ngồi ăn ở bàn học, thế
này đành phải lấy bàn cơm gấp phía sau cửa trải trên đất, lấy cái ghế mình ngồi đưa cho cậu, lại lấy cái ghế
nhựa ở góc nhà mang đến, bộ dạng mất tự nhiên mà nói: "Chỗ ở nhỏ quá. Cậu
ngồi trước đi, tôi đi múc cháo."
Cô đến phòng bếp lục lọi, thật là ngoại trừ một túi
nhỏ đựng của cải mặn, không còn thứ gì khác. Thế này sao đủ để hai người ăn?
Thiệt tình, mới sáng sớm chạy tới, trước đó cũng không dặn một tiếng.
Nhìn trên bàn trơ trọi có một đĩa củ cải mặn, thật sự
là mất mặt quá đi! Cô cảm thấy bất an sâu sắc, "Không biết cậu muốn đến,
cho nên, không có chuẩn bị gì hết..." Với thân phận của cậu, có lẽ chưa
từng có ai đối đãi qua loa thế này chăng?
Trái lại cậu không nói gì hết, cầm lấy đôi đũa ăn
cháo. Cô chưa từ bỏ ý định, lại tới chỗ hộp giấy đựng mấy thứ linh tinh của Hà
Chân lục lọi tìm kiếm, bên trong có một túi trứng gà, còn có trứng vịt muối
được bọc trong hộp bọc thực phẩm, nhưng chỉ còn lại quả cuối cùng. Cô cầm lấy
trứng vịt muối, như lấy được của quý, chạy phòng bếp xắt làm đôi, đem một nửa
đưa cho cậu, cười nói: "Này, mỗi người phân nửa."
Tạ Đắc đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, cũng là như thế
này cùng anh trai chia đôi một quả trứng vịt muối. Cậu lúc nào cũng so đo xem
nửa nào nhiều lòng đỏ hơn, còn có, mỗi lần đem lòng trắng vứt đi.
"Hôm qua tôi có xem buổi tiệc, rất đặc sắc. Sao
cậu không lên sân khấu biểu diễn?" Tân Ý Điền muốn bầu không khí trên bàn cơm thoải mái một chút, chọn đề tài này. Vẻ
mặt của cậu quá mức nghiêm túc, khiến cô thấy áp lực bội phần.
Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Ảnh hưởng không
tốt."
"Không nên như vậy mà, thỉnh thoảng cũng phải thả
lỏng. Văn võ chi đạo, nhất trương nhất trì."[10'>
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, chăm chú hỏi: "Vậy phải
thả lỏng ra sao?"
"Ừm ...thích cái gì thì làm cái đó đi!"
Cậu xùy cười nói: "Nếu như người người đều có thể
làm theo ý muốn, vậy nhất định đây không phải thế giới mà tôi tồn tại."
"Tôi biết rất khó, nhưng chưa hẳn là không thể
nha, thành sự bởi nhân mà. Ví dụ lúc còn đi học, đọc tiểu thuyết trong giờ
ngoại khóa là không được phép, nhưng tôi cũng đâu có ngừng lại, hơn nữa chưa
từng bị giáo viên bắt được, chỉ cần chú ý cách thức và kỹ xảo là có thể
thôi." Tân Ý Điền từ tốn nói, nhắc tới độ tuổi trung học, cô không khỏi nở
nụ cười, có chút tự đắc.
Bộ dạng Tạ Đắc xem ra có chút sửng sốt.
"Thành sự bởi nhân." Cậu lặp lại, "Thực
sự chị nghĩ như thế sao?"
"Đúng vậy, cho nên cậu phải tham gia hoạt động
tập thể nhiều hơn, cứ như vậy, cấp dưới trong công ty cậu sẽ càng thích cậu
hơn, làm việc cũng sẽ có hiệu suất hơn, ha ha."
Cậu không nói chuyện, rút phong thư từ trong túi áo
đưa cho cô, cúi đầu ăn hết cháo trong chén, tự mình đến phòng bếp múc thêm một
chén.
Tân Ý Điền mở ra, mới nhìn tưởng rằng thiệp kết hôn,
đến khi nhìn rõ chữ trên đó, mới biết được cuối tháng này cậu muốn làm tiệc
sinh nhật. "Tổ chức ở Thượng Lâm, không biết tôi có đến kịp không nữa."
Tạ Đắc nhìn cô nói: "Bữa đó là thứ Bảy."
"Thứ Bảy, thứ Bảy có lúc tôi cũng phải tăng ca
đó, hơn nữa Bắc Kinh cách Thượng Lâm xa như vậy. . ." Cô nhận thấy rõ ràng
là cậu không vui, vội đổi giọng nói: "Nếu có thời gian, tôi nhất định
đến."
Cậu rất bất mãn, dùng giọng điệu trách móc mà nói:
"Chị không phải cũng đến thăm cô Hà Chân hay sao?"
Cô rất xấu hổ, đoán không được cậu sẽ so đo như thế,
gắng gượng nói: "Được rồi, tôi sẽ