Snack's 1967
Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!

Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325265

Bình chọn: 8.5.00/10/526 lượt.

, anh dắt cô đi, bàn tay nắm

chặt lấy tay cô mà lòng thì đang đánh trống mở cờ. Rồi anh buông tay để

cô trượt, chỉ đứng bên cạnh và...... bị bơ toàn tập. Chứ còn sao nữa,

người ta đang lướt vèo vèo trên sân kia kìa!! Chỉ tội Hoàng Anh nhà ta

tưởng nàng không biết trượt nên mới đến đây ra oai, ai ngờ người ta còn

trượt đỉnh hơn mình.

Uyên Uyên trượt lùi vòng quanh sân và lướt quanh Hoàng Anh đang đứng

chết trân tại chỗ. Nụ cười của cô tỏa sáng và phong thái nhẹ nhàng làm

mọi người trong sân cũng như Hoàng Anh điêu đứng. Hoàng Anh vội lấy điện thoại ra chụp lén một bức rồi kéo cô về. Ở đây để mà hàng trăm con mắt

đổ về xăm soi cô à?

Uyên Uyên đang trượt thì bị anh túm tay bảo về, không hiểu gì nhưng cũng đành về theo. Hoàng Anh gọi tài xế của nhà mang xe đến rồi đưa Uyên

Uyên đi. Trên đường đi anh không nói một câu gì, Uyên Uyên cũng lẳng

lặng ngồi nhìn ra ngoài rồi ngủ thiếp đi.

Đến nơi, Hoàng Anh quay sang thì Uyên Uyên đang ngủ, khuôn mặt xinh đẹp

tựa thiên thần. Xua vội vài ý nghĩ không được trong sáng cho lắm, anh

lại lôi điện thoại ra chụp. Khẽ lay cô dậy và lấy chiếc áo khoác để sẵn ở ghế sau, anh nói:

- Đến nơi rồi.

Uyên Uyên dụi dụi mắt, không hiểu mình đang ở đâu mà trời thì đã về

chiều. Hoàng Anh ra mở cửa cho cô xuống, cô lập tức hít 1 hơi dài rồi

reo lên thích thú:

- A, biển!!

1 làn gió mát ùa vào thổi tung mái tóc mềm của cô, Hoàng Anh cho tay

vào túi quần, bước đi trước, để cô tíu tít chạy theo sau. Ra đến bờ

biển, cô chạy trên bãi cát như một đứa trẻ, Hoàng Anh đuổi theo với lời

đe dọa:

- Anh mà bắt được thì anh sẽ cưới em cho xem.

Uyên Uyên lè lưỡi trêu chọc rồi lại chạy đi, gió thổi tóc và tà váy của

cô ấy bay bay trong ánh hoàng hôn, Hoàng Anh chợt có cảm giác hụt hẫng.

Người con gái đó sao mong manh quá, cô ấy gần như lọt thỏm trong ánh

nắng chiều làm cậu thấy bất an. Cậu đuổi theo và bắt được cô, khẽ ôm vào lòng:

- Chụp ảnh nhé!

Rồi 2 người tạo dáng đủ kiểu để chụp cho tới khi mặt trời lặn hẳn. Hoàng Anh khoác chiếc áo khi nãy lên người cô và dịu dàng:

- Coi chừng lạnh.

Uyên Uyên hơi đỏ mặt quay đi nhưng do trời tối, Hoàng Anh không thấy

được. Cả quãng đường về nhà, cả 2 không nói một lời nào, cứ im lặng lắng nghe nhịp tim đang đập hạnh phúc,

Buổi chiều, sau khi sắp xếp mọi

chuyện, nó thong dong đi dạo phố. Cảm giác cuộc sống bình yên đến lạ.

Nhưng nó biết là sắp có giông bão mà. Kẻ được mệnh danh là Hades có rất

nhiều truyền thuyết, mà có người đã từng khẳng định với nó một truyền

thuyết có thật. Những cái khác thì có thể thêu dệt, nhưng vụ một mình

quậy nát băng đảng mafia ở miền nam thì quả là đáng sợ... và thú vị nữa. Để cho Dark Moon san bằng Black Rose mà không hề có một hành động nào,

nó biết bọn chúng muốn lợi dụng Dark Moon để mình có thể thâu tóm toàn

cục. Nhưng nó vẫn cứ làm, vì thực lực có thể suy giảm nhưng danh tiếng

lại vang dội hơn sau khi đánh bại Black Rose. Nói suy ra thì bên nó vẫn

không hoàn toàn lép vế.

Đang đi, nó chợt nhìn thấy Nhã Nhã và Hoàng Kỳ đang đứng ở 1 góc đường,

khá gần chỗ nó, có vẻ như đang cãi nhau. Nó định bụng quay lại để tẩu

thoát thì bị phát hiện. Nhã Nhã đứng khoanh tay chặn đường nó làm nó vã

mồ hôi (nhanh quá thể):

- Anh đi đâu đấy?

Nó cố nặn ra 1 nụ cười méo xệch:

- A.. ha ha, tình cờ quá, tôi đi ngang qua đây thôi. 2 người đang nói chuyện thì cứ nói tiếp nha, tôi không làm phiền.

Nó định giơ chân bước thì Hoàng Kỳ đáng ghét đã túm lại:

- Ở đây mà giải thích với cô ta! Từ nãy tới giờ tôi bị cô ta làm phiền đến phát điên lên rồi!

Nó quay sang nhìn hắn với ánh mắt đầy ám hiệu "Cậu chưa nói ra đấy chứ hả?"

Hắn dửng dưng nói:

- Tôi chẳng dỗi hơi đi xen vào chuyện gia đình cậu. Vợ cậu thì cậu lo mà chăm sóc chứ đừng chối bỏ trách nhiệm nữa.

Nó há hốc miệng:

- Cái... cái gì??? V...Vợ??

Nhã Nhã đứng ngoài cười mỉm:

- Đúng vậy, "chồng" à, anh còn phải chăm sóc cho mẹ con em nữa, đừng......

- ĐỪNG ĐÙA, Nhã Nhã, em.... thật quá trơ trẽn!

Nhã Nhã giật mình, rưng rưng nước mắt:

- Anh à, em... em không cố ý mà, đừng ghét em mà anh! Huhu...

Hoàng Kỳ thấy vậy bèn tức giận:

- Vũ Hoàng Minh, cậu có phải là đàn ông không thế? (...) Tại sao cậu lại nói với vợ chưa cưới của mình những điều như vậy?

Nó cũng phát cáu lên:

- Tôi có phải đàn ông không à? Tất nhiên là kh..... assh, nó vò đầu bứt

tóc, nói chung cô ta không phải vợ tôi, và chẳng có vụ con cái nào ở đây cả, thế thôi!

Nói rồi nó bực mình bỏ đi, Hoàng Kỳ nhìn nó khó chịu còn Nhã Nhã thì giữ tay nó lại:

- Anh!! Em... em không nói thế nữa, đừng ghét em mà!

Nó trừng mắt lên nhìn làm cô nàng giật mình:

- BỎ RA!

Nhã Nhã khóc òa lên làm nó giật mình luống cuống:

- Này, tôi làm gì mà cô khóc hả? Nín đi!

Nhã Nhã lại khóc to hơn. Nó chẳng biết làm sao, nói:

- Tại... tại cô cứ nói sai sự thật đấy chứ!

Hoàng Kỳ liền lao tới túm cổ áo nó:

- Cậu là thằng tồi!!

Hắn định đấm nó thì Nhã Nhã giữ tay hắn lại:

- Là em sai, em không nên nói như thế. Em và anh ấy chưa có gì cả, tất cả là do em bịa đặt thôi, hức.

Lần này là Hoàng Kỳ đứng đơ r