
chân cho bổn vương” Nhiễm Nhượng Hà
miễn cưỡng mệnh lệnh nói.
“…” Cổ Tiếu Tiếu nắm chặt hai tay tiến về phía trước,
đi a! Ta bóp chết ngươi!
Nàng mò mẫm đi tới bên giường, Nhiễm Nhượng Hà bắt lấy
một đôi tay nàng đặt ở trên chân mình, nhắm mắt dưỡng thần nằm xuống, “Bắt đầu
đi, bóp đủ hai canh giờ thì có thể nghỉ ngơi…” (ọe, đấm suốt 4 tiếng có
mà chết à)
Cổ Tiếu Tiếu nghiến răng nghiến lợi ngồi xổm xuống, giơ
một nắm đấm nện mạnh xuống, “Đông!” Một quyền rơi ở trên ván giường…”Ô ô…”
Nàng nhu nhu tay bị ăn đau, Nhiễm Nhượng Hà bất đắc dĩ thở dài, “Lại nói
tâm tư ngươi rất dễ dàng bị nhìn thấu, tâm hại người tuyệt đối không
nên có nga “
Nàng chính là đã quên, mắt mù không nên đấu cùng mắt
sáng a!
“Ngươi có phải hay không cùng Tĩnh Huyền Phong có cừu oán?”
“Trừ bỏ người Hán, có ai không có cừu oán với hắn a?”
” Đạo lý cá lớn nuốt cá bé a, mặc dù một cái Tĩnh Huyền
Phong ngã xuống, còn có thể có một ngàn một trăm ngàn cái Tĩnh Huyền Phong
khác đứng lên!”
“Kỳ thật làm nước phụ thuộc không có gì không tốt, nếu Bắc
Duyên quốc có khó khăn, quân Hán sẽ có nghĩa vụ ra mặt bảo hộ”Nhiễm Nhượng
Hà có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng nói thẳng.
“Đúng vậy, tựa như cấp xã hội đen giao bảo hộ phí!” Cổ Tiếu
Tiếu nhất thời cảm thấy so sánh không ổn, vừa bóp chân vừa lẩm bẩm, “Xã hội
đen chỉ cần tiền chứ không bảo vệ người…”
“Ngươi không phải rất hiểu được lí lẽ này sao? Vì sao còn
không buông tha cho Tĩnh Huyền Phong?”
… Cổ Tiếu Tiếu đợi trong chốc lát không nghe thấy hắn đáp
lại, mà tiếng hít thở đều đều đã truyền ra… Thấy vậy nàng liền vụng trộm lấy
tay ra, rón ra rón rén ghé vào bên cạnh giường nghỉ ngơi, chỉ chờ Nhiễm
Nhượng Hà tỉnh lại lại tiếp tục làm.
Nàng mỏi mệt nhắm mắt lại, suy nghĩ đã bay khỏi Bắc Duyên
quốc… Không biết Tĩnh Huyền Phong hiện tại thế nào , hy vọng hắn thuận lợi trở
lại Vân thành, nếu mọi sự đều ổn, thì hãy mau tới đón nàng về nhà…
———— Khi Tĩnh Huyền Phong tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở
trong xe ngựa, hắn đột nhiên đứng dậy mệnh lệnh mã phu dừng xe, nghe quân sư giải
thích, hắn té xỉu ở ven đường, mặt tái xanh, tựa hồ códấu hiệu trúng độc ,
nhưng quân sư vì tránh cho nhiễu loạn quân tâm xảy ra đại loạn, đem việc này đè
ép xuống dưới, chỉ giải thích qua loa Trấn Nam vương mệt nhọc quá độ.
Tĩnh Huyền Phong cấp bách lôi theo một chiến mã, vừa muốn
giơ roi chạy như bay về hướng Bắc Duyên quốc, chỉ thấy ba vị nguyên soái, quân
sư, phó tướng lĩnh đứng chặn trước đầu ngựa ——
Tĩnh Huyền Phong lửa giận tận trời chất vấn nói, “Hay là các
ngươi muốn bổn vương mặc kệ Vương phi không để ý? !”
“Vương gia! Ngươi ra lệnh một tiếng chúng ta liền đem Bắc
Duyên quốc giết sạch không còn một mảnh giáp, nhưng! Ngài thân mang kịch độc
giờ phút này quyết không thể rời đi, càng không thể chỉ huy tác chiến, nếu
không bọn thuộc hạ không thể đối mặt với Hoàng Thượng! Không thể đối mặt
cung mấy vạn binh lính cùng ngài đồng cam cộng khổ! Hơn nữa thuộc hạ đã cẩn thận
truy tìm ba lần trong vòng phạm vi trăm dặm, quả thật không có dấu hiệu Vương
phi, cho nên chỉ có một loại khả năng, Nhiễm Nhượng Hà đem Vương phi mang về
Bắc Duyên quốc, mà bằng vào thế lực một hai vạn binh lính bạc nhược của Bắc
Duyên quốc, khả hắn sẽ không dám bất lợi đối Vương phi, Vương gia nếu cố ý
muốn đi, vậy trước tiên bước qua xác thuộc hạ——” quân sư trong lúc bất đắc
dĩ chỉ có thể lấy Hoàng Thượng ra áp chế Tĩnh Huyền Phong, cũng dập đầu ba
cái kiên định ngăn trở.
Tĩnh Huyền Phong ánh mắt như cũ ngưng trọng dừng ở trên người
tướng lãnh, yên lặng thật lâu… Nhiễm Nhượng Hà lòng dạ hẹp hòi, tiểu manh
nhi chắc chắn nhận hết khi nhục, nữ nhân của hắn bị dày vò ở trong cái vòng
luẩn quẩn mưu cầu danh lợi này, hắn sao có thể yên tâm? ! … Nhưng quân sư
nói đúng, hắn một bộ bệnh nhược tùy thời có thể ngất thì đối chiến như
thế nào, nghĩ vậy, Tĩnh Huyền Phong đề bút viết nhanh một phong mật hàm ——
Nhiễm Nhượng Hà, ta Tĩnh Huyền Phong dùng mệnh đổi người.
Hắn đem Trấn Nam vương ấn đè lên mật hàm, rồi đưa cho
quan viên truyền tin, rồi mới vô lực trèo lên xe ngựa… Tiểu manh nhi, phong
ba vừa ngừng, gió lại nổi lên, Tĩnh Huyền Phong ta xin lỗi ngươi, nếu
ngươi thực sự không được, vi phu cùng ngươi ra đi.
Vương cung Bắc Duyên quốc
“Ách! ——” Nhiễm Nhượng Hà nhanh nắm lấy đầu vai từ trong
mộng bừng tỉnh, cái trán chảy ra từng giọt từng giọt mồ hôi, đau tới mức
run nhè nhẹ… Mỗi khi đêm khuya chuyển lạnh, hắn liền bắt đầu ẩn ẩn đau, mà sau
một hồi mưa to khiến nhiệt độ càng xuống thấp, chỗ vết thương cũ ở xương
quai xanh lại phát tác mãnh liệt hơn, cứ vậy mỗi một lần đau hắn liền càng hận
Tĩnh Huyền Phong thêm một phần.
Cổ Tiếu Tiếu bất tri bất giác trong lúc mơ màng, nghe được
tiếng rên rỉ thống khổ, nàng nhu nhu mí mắt ngồi dậy, không khỏi dò hỏi,
“Nhiễm Nhượng Hà? Ngươi có chỗ nào không t