pacman, rainbows, and roller s
Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng)

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325021

Bình chọn: 9.00/10/502 lượt.

m bộ dạng anh ta bị tôi nguyền rủa thành như thế nào, không làm gì khác được ngoài việc

lung tung tìm bừa một lý do có vẻ thuyết phục. Ánh mắt anh ta nhìn tôi

có vẻ suy ngẫm. Tôi thì có tật giật mình, lập tức cúi đầu.

Anh ta khép lại quyển tạp chí đặt sang một bên, nhận lấy hồ sơ, dặn

dò dì giúp việc: “Dì Trần, dẫn cô ấy đến phòng khách ngồi chờ.”

Ngồi vài tiếng đồng hồ, tôi thiếu chút là ngủ gật trên ghế sô pha,

sau đó không thể không lấy điện thoại ra, ngồi chơi game cho tỉnh táo. . .

Đến trước khi đi tôi cũng không gặp lại Lâm Tự Sâm. Dì mang hồ sơ đã được ghi chú đưa cho tôi, sau đó đưa cho tôi một danh sách.

“Cậu ấy nói cô ngày mai mang đến những hợp đồng này.”

Tôi hơi ngạc nhiên. Không phải nói một tuần chỉ một hai lần sao? Sao

ngày mai lại còn phải đến? Cúi đầu xem, trên giấy có mấy đường nét tùy

tiện mà quen thuộc, là chữ viết của Lâm Tự Sâm.

Chiều hôm sau, tôi lại đúng giờ đem tài liệu đến tận tay anh ta, sau đó lại chuẩn bị đến phòng khách chờ.

Chờ ở phòng khách thật sự rất buồn chán, nhưng tôi lại đau đớn phát

hiện lúc đi vội vội vàng vàng, điện thoại di động cũng để quên ở văn

phòng luôn, cả game cũng chẳng chơi được. Vậy nên khi ra khỏi phòng

sách, tôi dè dặt hỏi anh ta: “Phó tổng, tôi có thể đọc tạp chí trong

phòng khách không?”

Dù sao cũng là đồ của người ta, tôi không được tùy tiện đụng đến.

Anh ta đến đầu cũng chẳng ngẩng, nói: “Em đọc không hiểu đâu.” [*Mia sặc nước* =))'>

Ớ? .

“Đều là tạp chí y học của nước ngoài.” .

“Ồ. Vậy tôi ra ngoài chờ vậy.”, tôi xấu hổ tính chuồn êm.

“Chờ một chút.” .

Tôi nhìn anh ta.

“Em cứ ở đây đi”, anh ta hờ hững nói, “Tôi có một số việc đến lúc sẽ cần hỏi em.”

… .

Đưa hồ sơ xong còn phải trả lời câu hỏi hả. . . Tôi yên lặng ngồi ở

sô pha, cuối cùng qua mấy tiếng đồng hồ, anh ta coi tôi như người vô

hình, chẳng buồn hỏi tôi bất cứ vấn đề gì. Đến tận khi xong việc mới lên tiếng: “Chiều mai dì Trần có việc về Thượng Hải, em tự mở cửa đi.”

Anh ta gọi dì Trần đến: “Dì đưa chìa khóa cho cô ấy đi.”

“A?” Tình huống gì thế này? .

“Chẳng lẽ anh bảo tôi tự mở cửa?” .

“Ừ.” .

Tôi ngây ngốc đờ đẫn nhận chỉa khóa dì đưa, cảm giác vô cùng quái dị. Đưa văn kiện thôi mà, sao tôi lại đột nhiên có chìa khóa nhà anh ta?

Đến khi ra khỏi cửa tôi mới nhớ ra, ngày mai tôi còn phải tới nữa! Nói đúng hơn là, ba ngày liên tục đến nhà anh ta?

Tôi không dám nghĩ đến ánh mắt của đồng nghiệp trong phòng nữa.

Nếu không thì ngày mai tôi vờ xin nghỉ rồi lén đến vậy? Không được

không được. Vậy chẳng phải càng làm cho người ta tưởng tượng thêm sao.

Còn chưa kịp nghĩ đến kế nào vẹn toàn nhất, đã lại đến giờ phải đến

nhà phó tổng Lâm. Lần này chẳng cần nói đến mấy người Tương Á, kể cả ánh mắt của Ân Khiết của viết rõ ràng—— bà với phó tổng Lâm đã phát triển

đến đâu rồi? .

Được rồi, nếu tất cả mọi người đã nghi ngờ như thế, tôi cũng. . . chẳng lo lắng nữa!

Thoải mái mang theo tài liệu đến nhà Lâm Tự Sâm.

Ngoại trừ việc tự mở cửa vào, mọi thứ cũng chẳng khác mấy.

Chỉ là hình như có một sự yên lặng khác thường.

Một chiều cuối thu, Lâm Tự Sâm theo thường lệ đang xem tài liệu, tôi

theo thường lệ ngồi ngây ngốc ở sô pha. Ánh mắt nhìn cây ngoài cửa sổ,

đến nhìn sách trên giá, lại đến bình hoa trên bàn, cuối cùng nhìn thấy

ly thủy tinh không có nước.

Với tâm ý quan tâm bệnh nhân, tôi chủ động hỏi: “Phó tổng, cần tôi lấy nước không?”

Động tác lật tài liệu của anh ta có hơi chậm lại, sau đó từ từ xoay

người, nhưng không nói gì. Lúc tôi cho rằng mình quá lắm chuyện rồi, anh ta mới gật đầu nhẹ như không có gì.

Tôi nhanh chóng cầm ly nước đi vào phòng ăn, cầm ấm nước lên, trống không.

Tôi đến cửa phòng sách thăm dò: “Phó tổng, chắc phải chờ mấy phút đó. Nước nóng không có, tôi phải nấu một chút.”

Anh ta ngẩng lên nhìn tôi, lại nhìn xuống. Tôi gãi gãi đầu, khi anh

ta ngầm đồng ý, mới quay về phòng ăn, nhìn chằm chằm ấm nước chờ sôi.

Nước sôi, đổ ra, mang đến phòng ngủ, cẩn thận đem đến cho anh ta.*

Đoạn này mình cũng không hiểu, vì anh Lâm đang ở phòng

sách nhưng lại mang nước đến phòng ngủ O_O? Mình edit nguyên văn chứ

không nhầm đâu nha >w<

“Có cho thêm đá trong tủ lạnh vào, nên cũng không nóng lắm, anh cho thể uống luôn.”

Anh ta không nhận luôn, ánh mắt anh ta ngưng lại trên ly nước trong tay tôi, chậm rãi chuyển sang khuôn mặt tôi.

“Nhiếp Hi Quang, sao em lại cảm thấy áy náy?”

“Cái, cái gì?” .

“Mặt của em không che giấu được cảm xúc”, anh ta nhàn nhạt nói. “Từ

ngày đầu tiên em đến, tôi đã thấy em đầy vẻ áy náy. Tại sao?”

“Tôi…” .

Tôi bị anh ta nhìn đến cả người không được tự nhiên, nghĩ thầm tôi là không cố ý nguyền rủa anh mà. . . Chưa kể là làm sao tôi cho anh biết

được, nói là tôi ở chùa nguyền rủa anh, cho nên anh mới bị tai nạn xe?

Vậy cũng phản khoa học nữa. . .

Anh ta chờ tôi “tôi” ra một lý do.

“Nhiếp Hi Quang, đây là lần thứ hai tôi bị tai nạn xe.”, anh ta nhìn tôi, trầm thấp nói.

“Lần trước bị tai nạn, sau đó bị mất công việc của cả đời.”

Việc của cả đời? Tôi hơi ngạc nhiên, mới nhớ ra anh ta từng nói về nghề nghiệp của mình,