80s toys - Atari. I still have
Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng)

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324970

Bình chọn: 10.00/10/497 lượt.

này, tôi và Ân Khiết có bất đồng.

Ân Khiết nhất định muốn đi Miếu Thành Hoàng [2'>: “Ở đó cũng được xem

là cảnh nổi tiếng nhật ở Thượng Hải rồi, vừa ăn vừa xem luôn cho tiết

kiệm giờ!”

Tôi nói: “Chúng ta đi ngắm sông đi.” [4'>

“Đi ngắm biển làm gì chứ. Chưa kể giờ là lúc đi ăn nữa, bà nghĩ coi,

ngoài đường thiếu gì chỗ ăn vặt ngon, lại chẳng đắt. Đi Miếu Thành Hoàng đi”.

“Ở đâu chả có chỗ ăn. Giờ qua bên đó đi tôi đãi tiệc lớn luôn.”

Ân Khiết nhất thời kích động như hổ vồ: “Thật hay giả? Bà mới tiệc lớn?” .

Ta gật đầu, cường điệu: “Tiệc lớn.” .

Ân Khiết giãy dụa: “Nhưng mà tôi cũng muốn đi ăn lề đường đó.”

“Ở đó nhiều người đẹp lắm á, chưa kể còn là hàng xuất sắc nha.”

Ân Khiết mắt sáng như sao, “Thật không đó?” .

“Tất nhiên. Ở đó là trung tâm tài chính đó, là nơi náo nhiệt nhất

Thượng Hải. Công ty chứng khoán, ngân hàng gì đó. . .”, dừng một chút,

“… người đẹp trai đi đầy trên đường luôn.”

Ân Khiết quả quyết một chữ. “Đi!” .

Chúng tôi bắt xe đi sang đó.

Từ khi tôi nói người đẹp rất nhiều, xe taxi vừa qua đường hầm xong,

Ân Khiết hai mắt đã chớp sáng nhìn chằm chằm bên được. Nhìn một lúc, cô

ấy đột ngột quay người nói, “Trụ sở Thịnh Viễn hình như ở ngay cạnh đây

nè. Liệu chúng ta có thể quá giang xe anh ta đi về không nhỉ?”

Tôi nhấp nhỏm “Ừm” một tiếng, nói với tài xế taxi, “Sư phụ ơi, đến cao ốc Thịnh Viễn nhé.”

Ân Khiết khiếp sợ nhìn tôi.

Xuống xe, Vũ Hoa kéo kéo tay áo tôi: “Hi Quang, bà thật sự muốn đi tìm phó tổng Lâm sao?”

“… Cái gì?”, tôi hồi hồn, “Chúng ta đến khu bên cạnh ăn cơm mà.”

Khu bên cạnh tòa nhà có rất nhiều nơi ăn uống. Chọn một nơi ngồi

xuống, Vũ Hoa hơi lo lắng hỏi tôi: “Ở đây liệu có đắt lắm không?”

“Làm bao nhiêu ca như vậy đều tính là tiền tăng ca đó, không sao

đâu.”. Tôi lật thực đơn, lưu loát gọi một bàn lớn thức ăn. Ân Khiết cứ

nháy nháy mắt với tôi, tôi thì chẳng phát hiện. Đợi phục vụ đi rồi, cô

ấy trực tiếp đứng dậy: “Hi Quang, bà điên hả? Nhiều thức ăn vậy là phải

sáu bảy tám trăm đồng đó, lại còn ăn làm sao hết được?”

“Thì ăn nhiều chút thôi.” .

Tôi ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, rất xa, bảng hiệu hình vòng cung kia, dưới ánh mắt trời lóe mắt.

Ăn một bữa no nê hết nửa tiếng đồng hồ. Không hề ngoài dự liệu, ai

cũng ăn quá no. Ân Khiết một bên nhờ phục vụ gói đồ lại, một bên vuốt

vuốt bụng nói: “Tôi nghĩ tôi ăn hết nổi rồi!”

Vũ Hoa hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Tôi nói: “Dưới lầu có một quán cà phê, trà chiều của họ rất nổi tiếng, chúng ta đến đó xem thế nào?”

Ân Khiết lặng im, “Tôi xin bà đó. Chúng ta đi đâu đó đi, đừng ăn nữa là được.”

“Nghe nói ở đó bánh kem ngon lắm.” .

“Không được, có ngon tôi ăn cũng chả vô nữa.” .

“… Đầu gối tôi đau đến mức đi không nổi nữa rồi.” .

“Sao mà bà xấu quá vậy hả!” .

Ân Khiết kéo theo Vũ Hoa, rơi lệ đầy mặt theo tôi đi uống trà chiều.

Tuy rằng miệng cô ấy nói là ăn không nổi, nhưng mà khi bánh kem đẹp

nhất được mang lên, cô ấy lập tức sinh khí dồi dào, ăn vui vẻ hơn bất kỳ ai.

Vũ Hoa miễn cưỡng nhắc nhở cô ấy: “Không phải gần đây bà nói phải

giảm cân sao? Dù là một chuyến đi khó lắm mới có được, nhưng mà đừng có

xả láng vậy chứ. Mấy ngày nhịn đói trước đây bỏ sạch rồi.”

Ân Khiết hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Có khi do mấy hôm trước ăn ít quá

nên giờ tôi mới thế này á. Cái loại đồ ăn ngon lành xinh đẹp quyến rũ cứ trưng ra ngay trước mắt như này mà không ăn được mấy bà có hiểu không?

Mấy hôm trước kiềm chế được, nhưng sau đó mấy ngày lại thèm ăn. Rồi cuối cùng là không kiềm chế được. Càng áp lực thì càng khó kiềm đó! Hầy, tóm lại là nếu không nhìn thấy đồ ăn ngon thì chẳng sao rồi. . . Mấy bà

chưa trải qua cảm giác của người béo thì sẽ không hiểu đâu!”

Càng áp lực thì càng khó kiềm sao?

“Vậy thì có gì mà khó hiểu chứ.”, tôi khuấy khuấy trà sữa, nhìn phía ngoài cửa sổ.

“Bà chưa giảm béo bao giờ, làm sao bà hiểu được chứ.”

Ân Khiết ăn hết mấy miếng bánh kem rồi mới thật sự ăn không nổi nữa,

cùng tôi nhìn ra ngoài: “Hi Quang, bà ngắm nửa ngày rồi, có thấy ai đẹp

trai không? Tôi thì chẳng thấy ai cả.”

Vũ Hoa thều thào nói: “Lúc nãy đã tính hỏi mấy bà, hôm nay là thứ bảy đó. . . Đẹp trai thì cũng đâu đi làm. . .”

Tôi giật mình, đột nhiên thấy chẳng còn chút sức lực.

Đúng vậy, hôm nay là thứ bảy. Nếu không phải thứ bảy, làm sao tôi có

thể rảnh rỗi đến Thượng Hải chứ. . . Thứ bảy mà, người ta đâu có đi

làm. . .

Tôi thực sự là tăng ca nhiều quá mà mụ mị, thế mà lại quên điều này.

Ân Khiết thống khổ nói, “Chúng ta bị Hi Quang lừa rồi! Hi Quang bà thừa thận đi. Bà muốn ăn đồ ăn ở đây đúng không.”

“Về thôi.”. Ngây người đã lâu, tôi nói.

“Ừ, cũng đến giờ rồi.” .

Chúng tôi cùng rời khỏi quán cà phê, chen vào dòng người đi nhi mắc

cửi. Tôi lại một lần nữa ngẩng đầu, nhìn một loạt cửa sổ trên tòa cao ốc kia, ngơ ngẩn dừng chân.

Nhiều cửa sổ như thế, anh ngày thường, là từ cửa sổ nào nhìn xuống?

“Hi Quang?” .

“Hi Quang? Mơ màng gì đó? Đi thôi!” .

Tôi đang mơ màng cái gì? .

Tôi đứng trên đường người qua kẻ lại, một giây mỗi phút đều có rất

nhiều người vội vã bước qua tôi. Từ trước đến,