Tôi Sẽ Không Là Con Ngốc Nữa

Tôi Sẽ Không Là Con Ngốc Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321424

Bình chọn: 7.5.00/10/142 lượt.

iếng nhưng tôi để ngoài tai tất cả vì họ không hiểu được sự thật này không phải như họ thấy!!Đang đi được một quãng

thì tôi gặp Buddy đang chạy tới.Tôi quay mặt đi chỗ khác để những cảm

xúc ấy tan biến đi nhưng Buddy vẫn chạy lại nắm lấy đôi bàn tay đang run ru ncua3 tôi và nói:

_Chúng ta có thể nói chuyện được không??

_Giữa chúng ta có chuyện để nói àh??

_Có chứ,tôi xin em hãy nói chuyện với tôi một lần này thôi!!

Nhìn ánh mắt

van xin của Buddy mà tôi không thể kiềm nén được lòng mình và tôi cũng

cho Buddy nói chuyện với tôi để xem Buddy nói những gì:

_Tại sao em lại như thế??Em khiến anh rất đau lòng đó Lona.

_Tôi không cần biết anh như thế nào!!Bây giờ tôi chỉ mún được một mình.

_Nhưng em rất thích anh mà phải không Lona!!Phải không em??Anh mún được nghe câu trả lời của em.Anh cầu xin em đó hãy cho anh biết câu trả lời.

Trời ơi!!Tôi

phải lầm gì bây giờ??Tôi không thể kiềm chế thêm một chút nào được

nữa!Một giọt nước mắt đã rơi xuống má tôi.Bàn tay tôi run run.Khuôn mặt

tôi đờ đẫn,tôi biết phải làm sao đây??Trong giây phút đó tôi đã không

nhớ mình đã thế nào cho đến khi.....

_Lona em tỉnh rồi àh??Làm anh lo quá-Thì ra là giọng nói của Yuuki

_Tôi...tôi...đang ở....đâu đây??

Toàn thân tôi mệt mỏi rã rời và khung cảnh trước mặt tôi toàn màu trắng.

_Em đang ở trong phòng y tế của trường.Em không nhớ chuyện gì hết àh??

_Không...em...không nhớ gì cả!!

_Nghe mọi

người kể lại là khi em đang nói chuyện với Buddy thì bỗng ngất xỉu.Chính Buddy đã ẫm em vào đây và gọi điện cho anh.Anh thật sự rất lo cho em!!

Yuuki cầm bàn tay lạnh ngắt cũa tôi lên hôn.Bây giờ tôi không còn sức chống cự gì nữa cả tôi thật sự rất mệt không nhúc nhích được nữa!!

_Em...mệt em... mún được yên tĩnh!!

_Bác sĩ nói em bị ngất do ăn uống không đều đô và liên tục xúc động khiến con người em suy nhược!!Có lẽ em đã quá yêu Buddy rồi!

Tôi đỏ

mặt.Ngượng ngùng hiện rõ trên khuôn mặt.Đúng là mấy ngày nay mình không

ăn một thứ gì ra hồn cả.Tinh thần và thân thể đều rã rời.Trán tôi bắt

đầu nóng hơn và mắt tôi bắt đầu hoa cả lên.Tôi nằm xuống với một vẻ mệt

mỏi.Yuuki thấy vậy liền tiến lại nằm lên trên người của tôi.Mặt anh ta

áp sát vào mặt tôi.Tôi chống cự nhưng không lại.Anh ta mạnh quá:

_Anh...tránh ....ra!!...Anh làm gì...zậy,...

_Anh mún em thuộc về anh...Và bây giờ là lúc thích hợp nhất.Dù em có làm thế nào thì tôi vẫn không buông tha cho em!!

Nói xong anh

ta hôn tôi,tôi cố gắng quay mặt qua chỗ khác nhưng hắn vẫn không buông

tha tôi.Giờ tôi phải làm sao đây!!Tôi không mún bị như thế này đâu...

Yuuki càng ngày càng đi xa hơn,tôi rất hoảng sợ,nước mắt ròng ròng.Tôi cố

gắng hết sức bỏ chạy ra khỏi căn phòng đó,vừa chạy được một khoảng tôi

té nhào vì mệt,đôi chân của tôi nhấc không nổi nữa.Thân thể tôi đang run lên,nước mắt cứ tiếp tục chảy ra,tôi run sợ,tôi tiếp tục lếch đi.Yuuki

chạy tới,ôm chặt từ đằng sau.Do quá hoảng sợ,tôi đã ngất xỉu thêm lần

nữa,với bộ dạng thê thảm đến te tua.Tôi cứ nghĩ sẽ bị Yuuki cướp mất

cuộc đời của tôi nhưng không.Anh ta bế tôi vào phòng nằm nghỉ.Cài nút áo lại cho tôi,chườm khăn lạnh cho tôi và đắp mềm cho tôi.Anh ta còn cầm

tay tôi lên và nói:

_Xin lỗi

Lona,tôi xin lỗi vì đã làm cho em phải sợ hãi đến như vậy,chỉ vì anh quá nóng lòng,mún em thuộc về anh nên đã khiến em phải hôn mê như thế

này!!Tôi xin lỗi!!

Nói

xong,Yuuki đi ra ngoài,để lại một mình tôi nằm ngủ trong phòng.Một lúc

sau,tôi tỉnh dậy,khung cảnh trước mặt tôi không phải là phòng y tế của

trương họ nữa mà là căn phòng yêu thương của tôi ngày nào!!Tôi nhìn xung quanh thì thấy trên bàn có một mãnh giấy có ghi 6 chữ thật to"Anh xin lỗi,Anh yêu em"đó là tờ giấy của Yuuki để lại cho tôi,tôi cũng thầm biết rằng anh ta

không làm việc xấu xa ấy.Tôi thở phào nhẹ nhõm,mặc dù trong người cơn

sốt vẫn còn.Có lẽ ngày mai tôi sẽ nghỉ một bữa nữa.Nhưng bây giờ tôi lại mún gặp Buddy hơn bao giờ hết.Nên tôi sẽ đi học tiếp dù có bệnh nặng

tới đâu.

Sáng,tôi tỉnh dậy đi đến trường,đầu tôi vẫn còn nhức thấy ghê,chân tay bủn rủn,nhưng

tôi vẫn cứ đi đến trường.Chỉ cần gặp được Buddy thôi thì cũng khiến tôi

rất vui rồi.Vừa bước vào lớp thì tôi gặp bọn Wona.Tụi nó hình như biết

tôi đang bị bệnh nên kéo lại trước mặt tôi:

_Nè Lona,mày hãy đi với tụi tao.

_Tại sao tao phải đi....theo...bọn mày chứ??

_Vì việc tụi tao sắp nói đây có liên quan đến Buddy của mày đó!!

Nghe đến Buddy thì như có một động lực thúc đẩy và tôi đi chung với bọn nó đến sân thượng.Vừa đến nơi thì bọn chúng xô tôi ra:

_Thì ra tụi bây lừa tao hả??-Tôi tức điên lên.

_Đúng,nhân lúc mày bị bệnh tụi tao phải đánh mày một trận cho đã mới được!!HAhahahah-Wona cười lớn.

_Mày...không sợ tao...sẽ trả thù sao...??-Tôi thở hồng hộc.

_Trời,mày

đang bệnh nặng thế này nếu tụi tao đánh mày thì có thể nằm liệt giường

lun cũng hok chừng!Có như vậy thì Wona tao mới lấy lại được danh dự

chứ!!

_Danh...dự...của một con cóc ghẻ...-Tôi nhìn Wona và nói khiến nó sôi máu lên.

_Tụi bây đâu đánh nó đi!!

Tụi nó xông

lên đánh tôi,tôi né hết sức có thể nhưng tụi nó đô


Polly po-cket