Old school Easter eggs.
Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323955

Bình chọn: 7.00/10/395 lượt.

như cô nghĩ. Là tiếng của Chí Hào. Anh ta không nói nhiều, chỉ rất ngắn gọn: - Tiểu Quân, anh có vài điều muốn nói với em. Em có thời gian không? Giọng nói mà mình không ngờ tới khiến cho Tiểu Quân giật mình. Gọi điện lúc nửa đêm, đầu bên kia là bạn trai cũ, người mà cô không ngờ là mình lại còn nghe thấy giọng thì làm sao cô không giật mình được chứ? Nhưng nếu là trước đây thì cô sẽ không giật mình vì chuyện này. Chí Hào đi làm tự do. Cuộc sống chủ yếu về đêm. Anh đi ngủ rất muộn. Nhưng mấy năm ở bên cô, cho dù muộn đến mấy, trước khi đi ngủ, anh cũng đều gọi điện nói chuyện với cô vài câu. Thế nên tự nhiên nó trở thành thói quen. Nhưng bây giờ không như ngày trước. Họ đã chia tay mấy tháng rồi. Ngoài lần tình cờ gặp ở sân bay ra, họ không hề có liên lạc gì với nhau. Bỗng nhiên anh gọi điện đến như vậy khiến cô không biết phải làm gì. - Tiểu Quân, em có nghe không? – Đợi mãi mà không thây cô trả lời, anh gọi cô. - Tôi đang nghe. Jason, muộn như vậy rồi. Anh có chuyện gì không? – Cô định thần lại trả lời, còn gọi cả tên tiếng Anh của anh. Cô gọi anh là Jason, Chí Hào giữ chặt điện thoại, tim đập thình thịch. Không phải là vì cô gọi nhầm tên anh. Trên thực tế, mọi người quanh anh đều gọi anh như vậy. Anh sinh ra ở nước ngoài nên rất ít khi dùng tên tiếng Trung. Jason Phùng mới là tên trên hộ chiếu của anh nhưng trước đây, Tiểu Quân kiên quyết gọi anh là “Chí Hào”. Cô còn rất đắc ý hỏi anh rằng, có phải trên thế giới này chỉ có mình cô gọi tên anh như vậy. Đó đúng là sự thật. “Chí Hào, Chí Hào”, trên thế giới này chỉ có mình cô mới gọi anh như vậy. Trước đây, anh đã nghe quen cái tên này nhưng bây giờ, người duy nhất trên thế giờ này bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô. Có lẽ tất cả những điều này không quá đường đột, chỉ là anh không cam tâm nhìn mọi thứ dần thay đổi và cuối cùng thấy cô đến bên người đàn ông khác. Tay anh đặt trên vô lăng, từ đó vang lên tiếng rít nho nhỏ. Anh đã nắm vô lăng rất chặt nhưng giọng anh vẫn tiếp tục vang lên. - Phải. Anh có chuyện muốn nói với em. Em có thể xuống đây một chút không? Anh đang ở dưới nhà em. Lúc xuống nhà, Tiểu Quân vô cùng lưỡng lự. Cô không biết Chí Hào muốn nói gì và cô cũng chẳng quan tâm lắm. Hai người đã chia tay nhau. Mấy tháng đã qua, cô đang chuẩn bị cho lễ cưới của mình, còn anh cũng đã có vợ chưa cưới từ mấy năm trước. Lúc này dù có nói gì cũng đều là thừa. Cả hai đều đã trưởng thành, chia tay là lựa chọn của hai người. Nếu đã như vậy, từ nay thà nhớ lại còn hơn gặp mặt. Gặp mặt để làm gì? Gặp mặt cũng không thể quay lại như trước đây. Nhưng Chí Hào nói đang đợi cô dưới nhà. Lúc này, ngộ nhỡ làm kinh động đến hàng xóm hay bố mẹ thì sẽ không hay chút nào. Cô và Khởi Trung đang bước trên con đường chuẩn bị tiến tới hôn nhân. Hai bên gia đình đều đã gặp nhau. Tuy có vài vấn đề nhưng mục tiêu đã rõ ràng. Vào lúc then chốt này, cô không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Nghĩ đến đây, Tiểu Quân cắn răng, quyết định bước xuống nhà. Đèn trong nhà đã tắt. Bố mẹ cô đã đi ngủ. Khi đóng cửa, cô phải cực kỳ nhẹ nhàng để không gây nên bất kỳ tiếng động nào làm họ thức giấc. Đúng là Chí Hào đang đợi cô ở dưới nhà. Ngõ nhỏ yên tĩnh. Anh đứng một mình bên ngoài xe hút thuốc. Bước đến gần, cô chỉ thấy điếu thuốc dưới chân anh. Chí Hào không nói gì vì cảm xúc quá phức tạp. Anh đã vô số lần nhìn thấy cô bước ra từ cánh cửa đó và đi về phía mình nhưng lần này, anh bỗng thấy dù cô có đi thế nào cũng cách anh rất xa. Anh nhìn mãi mà không thấy rõ nét mặt của cô. Tiểu Quân bước đến dừng lại trước mặt anh. Đã là giữa thu nên đêm rất lạnh. Cô đi xuống mà không mang theo áo khoác, rồi khoanh tay đứng trước mặt anh, đợi anh nói. Tâm trạng anh vẫn đang rối bời. Trong chốc lát, anh không biết tiếp theo mình nên làm gì, đầu ngón tay bị đau. Hóa ra điếu thuốc trong tay anh đã cháy đến đó. Giật mình, tàn thuốc rơi xuống. Nó chưa kịp chạm đất thì gió đã thổi bay đi rồi. Cuối cùng anh cũng nói. Không hề lòng vòng, anh chỉ nói một câu: - Tiểu Quân, anh vẫn chưa kết hôn.

Có rất nhiều chuyện, chúng ta chỉ giả vờ biết hoặc giả vờ không biết! Có lúc giả dối chưa chắc đã phải là lừa dối mà là vì em yêu anh 1 Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, Khởi Trung một mình lái xe về phố Kim Kiều. Cũng như lần trước, trên đường đi anh luôn nhìn vào chiếc điện thoại đặt ở ghế bên cạnh và nghĩ xem có nên gọi điện cho Tiểu Quân hay không? Nhưng kết quả cũng giống như lần trước, cuối cùng anh không gọi. Đường đi thông thoáng. Ra khỏi đường hầm là đoạn đường đang xây dựng. Một bến tàu điện ngầm. Có lẽ là để cho kịp tiến độ nên ở đây người ta thắp đèn sáng như ban ngày. Hai bên là tiếng máy ầm ầm, bên đường còn có cả rào chắn. Chỗ mặt đường bị đào lên được đậy bằng một tấm sắt lớn để xe đi qua. Hôm qua, có một trận mưa rất to nên mặt tấm sắt đó đầy bùn đất mấp mô. Lúc xe đi qua, nó phát ra tiếng giống như đi qua đường tàu vậy. Tuy đã rất muộn nhưng mặt đường hẹp nên đoạn này luôn bị tắc. Hai bên đường không có người đi lại. Đèn ở công trường sáng trưng, xe đi rất chậm, vừa đi vừa nghe tiếng ồn ào bên tai, càng nghe