
àng uống một ngụm trà, cười lạnh nói. Bạn đang đọc truyện tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com@TửQuânDdlqd
"Bà thông gia, nói như vậy lúc trước bà cũng không biết Ngưng Lộ có thai? Bà xem, đứa nhỏ này thật là không hiểu chuyện, chuyện quan trọng như vậy cũng không có nói cho các vị biết, thật sự là nó sai. Người làm mẹ như tôi cũng không để ý dạy dỗ nó tốt, thật không phải với bà! Mong bà bớt giận! Không cần tính toán với một đứa trẻ, về sau tôi sẽ nói nhiều hơn với nó." Truyện được chuyển ngữ bởi Đàm Lệ Hoa làm sao không nhìn ra mẹ Sở cố ý gây sự sao? Về phần Sở Mạnh tại sao không có nói cho ba mẹ, bà cũng không cần đi truy cứu, nhưng con gái mình cũng có chỗ sai, vì để cho nó về sau ở nhà họ Sở không bị làm khó, bà làm mẹ phải trách nhiệm.
"Bà thông gia, bà nghiêm trọng quá rồi! Tôi cũng không trách nó! Chẳng qua là cảm thấy bọn nó là hậu bối, ngay cả chuyện có con lớn như vậy cũng không nói cho ba mẹ là có chút sơ sót! Haha, con trai nhà chúng tôi quá bận rộn, cũng không có thời gian về nhà!" Người ta đều nói như vậy rồi, nếu như bà còn chết cắn không thả, đó không phải là chứng minh bà quá nhỏ nhen sao? Mộ Bội Văn cũng không muốn ở trước mặt nhà họ Quan làm mất mặt chính mình.
Hiện tại thái độ của Sở Mạnh rất rõ ràng, không có hứng thú với Đường Linh Chi. Bởi vì bà từng gặp Đường Linh Chi ở tiệc gia đình, bà cho là sau lần đầu tiên chính thức gặp mặt ngày đó, hai người có thể sẽ có chuyện tiếp theo, kết quả Đường Linh Chi nói cho bà biết, cô đã từng gọi điện thoại tới đến Sở Thành tìm Sở Mạnh, nhưng đã một tháng cũng không trông thấy anh hồi âm, cho nên cũng thôi luôn.
"Sở Mạnh bận rộn công việc là sự thật. Nhưng chủ yếu là con gái nhà chúng tôi cũng không có kịp thời nói với các vị, vẫn là nó sai!" Đàm Lệ Hoa cười theo nói. Bản quyền thuộc về diễn✿đàn-lê-quý✿đôn@TửQuân
"Hôm nay không phải là hội nghị phê bình đâu. Chúng ta cũng không cần tìm lý do nữa. Đúng rồi, Ngưng Lộ, đứa nhỏ lớn bao nhiêu rồi?" Mộ Bội Văn nhìn Ngưng Lộ hỏi.
"Khoảng 6 tháng ạ!" Ngưng Lộ nhẹ giọng nói, len lén nhìn mẹ một cái, mẹ đưa cô ánh mắt khích lệ.
"Là con trai hay con gái? Có thể biết không?" Mộ Bội Văn nhìn chằm chằm Ngưng Lộ, dù bất mãn cô thế nào, dù sao cô vẫn có con của Sở Mạnh, nó cùng bà cũng coi là có chút liên hệ máu mủ, quan tâm một chút là chuyện đương nhiên. Bà cũng không thể nào cả đời không nói chuyện với con trai mình. Nếu như lúc này bà biết đứa nhỏ trong bụng Ngưng Lộ không có một chút quan hệ nào với mình, đoán chừng sẽ giận đến muốn nhảy từ tầng thượng xuống.
"Mẹ, cái này con không hỏi bác sĩ." Ngưng Lộ không dám nói là không muốn biết.
"Không hỏi? Tại sao không hỏi? Không hỏi bác sĩ cũng nên nói chứ?" Gương mặt mẹ Sở không thể tin. Truyện được chuyển ngữ bởi
"Bà thông gia, cái này bà không nên gấp! Lần khám thai sau chúng tôi sẽ hỏi bác sĩ." Đàm Lệ Hoa biết người của đại gia tộc đều là muốn con trai hơn, cho nên đứng dậy trấn an tâm trạng bà ta. Ai, con gái mình cũng thật là quái, không để cho bác sĩ nói. Xem ra lần này không muốn tra cũng phải xét.
"Còn có lần sau sao? Tôi sẽ đi tìm bác sĩ ngay bây giờ! Quản gia, vào đi!" Mộ Bội Văn hướng ngoài cửa hô.
d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
"Dì Sở, đã lâu không gặp! Không biết dì Sở tìm bác sĩ có chuyện gì? Con đây có thể giúp không?" Đẩy cửa vào là Tống Tử Tự.
"Ha ha, là A Tự! Sao lại rãnh rỗi xuống đây!" Mộ Bội Văn chính là điển hình loại phụ nữ bắt nạt kẻ yếu, biết nhà họ Tống có sức ảnh hưởng ở hai giới chính trị - thương nghiệp, bà ở trước mặt Thái Tử Gia nhà họ Tống một chút phách lối cũng không có.
"Dì Sở cũng tới địa bàn của con rồi, con đây người chủ nhân sao có thể không xuống tiếp đón đây? Kia không phải là quá thất lễ sao?" Luôn cười haha, đây chính là điểm mạnh của Tống Tử Tự anh. Lúc mẹ Sở mới vừa bước vào thang máy thì anh đã nhận được thông báo. Bản quyền thuộc về diễn✿đàn-lê-quý✿đôn@TửQuânNgười mẹ này của Sở Mạnh cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nếu anh có giao phó cho anh nhân viên để ý, anh đương nhiên phải xuống quan tâm. Ngưng Lộ sao có thể là đối thủ của mẹ Sở chứ?
"A Tự, con khách sáo rồi!" Ở trước mặt Tống Tử Tự, Mộ Bội Văn giống như là một con mèo bị rút móng vuốt. Bạn đang đọc truyện tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com@TửQuânDdlqd
"Ngưng Lộ, hôm nay thế nào?" Tống Tử Tự đi tới bên giường, cười hỏi cô nàng Ngưng Lộ gương mặt khẩn trương kia.
"Rất khỏe ạ!" Thật ra thì lúc vừa rồi thấy Tống Tử Tự tiến vào Ngưng Lộ đã yên tâm rồi. Truyện được chuyển ngữ bởi
"Vậy thì tốt! Đúng rồi, nói cho em biết tin tức vui vẻ có được hay không?" Tống Tử Tự không để ý tới kia hai người phụ nữ ngồi ở một bên, cúi người xuống đến gần bên tai Ngưng Lộ.
"Cái tin tức vui vẻ gì?" Ngưng Lộ không rõ chân tướng.
"Chồng của em đã về! Tối nay sẽ đến thăm em, vui hay không vui?" Tống Tử Tự nói âm lượng chỉ hai người nghe được, sau đó mặt cười xấu xa nhìn gương mặt Ngưng Lộ đã đỏ bừng. Ai, nhìn người đàn ông cá biệt, không dám đến bệnh viện là bạn tốt nhiều năm của mình, anh lần đầu làm nguyệt lão rồi! Nếu không, người phụ nữ Ngũ Thiên Nghiên kia lại gọi điện thoại thúc