Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326932

Bình chọn: 7.5.00/10/693 lượt.

a vào nhau, cười híp mắt, giống như thèm thuồng đến chảy nước miếng.

Chu Dương vo tròn một ít khăn giấy, ném về phía cô: "Lau nước miếng đi !"

Kiều Tiêu Tiêu vội vàng sờ sờ, sạch bóng, một giây sau mới ập tức phản ứng

kịp: "Chu Dương đáng ghét. Cẩn thận một hồi anh cắn rơi đầu lưỡi đó, dám trêu chọc em!"

Chu Dương lắc đầu một cái, ra vẻ ‘em thật bất

trị’: "Tiểu thư, anh còn không phải là vì lo sức khỏe cho em. Xem xem

em si tình người ta như vậy…"

Tiêu Tiêu không phục hất cằm lên: " Sinh tình thì sao. Em chính là thích anh Văn đó !" Tiêu Tiêu khoác tay

Hoắc Doãn Văn, vùi gương mặt đỏ bừng vì men rượu vào áo anh: "Em chính

là không sợ người khác biết, từ thời tiểu học em đã rất thích anh Văn!

Anh ấy chính là người tình trong mộng, thần tượng của em !"

Hoắc

Doãn Văn ngồi tại chỗ, không lo lắng, tự nhiên ăn ăn uống uống, hoàn

toàn không đem lời nói của Tiêu Tiêu thành chuyện gì to tát.

Những lời yêu đương thắm thiết này, Hoắc Doãn Văn đã nghe không không biết là bao nhiêu vạn lần, từ khi Tiêu Tiêu bập bẹ biết nói.

Chu Dương chính là thích cùng Kiều Tiêu Tiêu tranh chấp: "Em thích lão Hoắc thì

thế nào? Cũng phải xem lại ! Xem ra em không có hi vọng rồi, so với Tinh Nhiễm một nửa cũng không được!"

"Thôi đi, ngậm cái miệng thúi của anh lại đi nha!" Kiều Tiêu Tiêu mất hứng bĩu môi lại dùng lực liếc Chu Dương một cái!

Sau đó giống như khi còn bé, dùng sức lay tay Hoắc Doãn Văn: "Anh Văn, anh nói đi…. Em thật sự kém so với Tinh Nhiễm sao?"

"Dĩ nhiên sẽ không rồi." Hoắc Doãn Văn đầu tiên lắc đầu, sau đó lại tròng

thêm một câu: "Lợi hại như em vậy, anh làm sao dám nói "đúng" !"

"Không cho nói, anh Văn cũng khi dễ người ta!" Tiêu Tiêu cố ý làm bộ khổ sở.

Thật ra, ai so với ai cũng chỉ là chuyện vui trên bàn rượu mà thôi. Kiều

Tiêu Tiêu nhỏ nhất, mọi người quen thói thích trêu chọc cô!

"Ah,

tớ nghe nói, vì bảo vệ sự thanh bạch cho một nhân viên phục vụ nữ, cậu

đem ngôi sao lớn Diệp Vũ Nghiên phục vụ người khác? Cô nhân viên kia rất đặc biệt sao ? Anh còn đích thân đưa cô ấy về nhà nữa"

Lúc mọi người đùa giỡn ồn ào, chạm nhẹ vào người Hoắc Doãn Văn đang ngồi, Trịnh Húc Thành nhỏ giọng trêu chọc hắn.

"Bạn bè bình thường!" Hoắc Doãn Văn hời hợt đáp, không muốn cùng chiến hữu bàn luận nhiều về Nhan Như Y.

Có một ít chuyện vốn không nên bắt đầu, nhất là biết rất rõ ràng sẽ sai lầm, không nên, nên nhanh chóng kết thúc ——

Nhan Như Y xuất hiện

như một người lạ tình cờ bước ngang qua mặt anh. Anh không muốn cũng

không thể vì cuộc gặp gỡ tình cờ này bỏ đi nhiều suy tính.

Anh chỉ sẽ lấy Sở Tinh Nhiễm, cũng chỉ có thể cưới cô!

" Bạn bè bình thường, không phải đâu? Làm sao cậu cùng một nhân viên phục vụ kết giao bạn bè? " Trịnh Húc Thành thật không tin tưởng tiếp tục

chất vấn.

" Đương nhiên bởi vì một ít chuyện, chẳng lẽ cậu

muốn tớ kể rõ ràng rành mạch chuyện kết bạn tầm thường ấy à? Nói cho

cậu biết, những chuyện này tớ thật cũng quên mất rồi! " Hoắc Doãn Văn

nhỏ giọng ứng phó.

" Vậy coi như là bạn bè bình thường đi, dù cô ấy bị phiền toái, cậu cần thiết tự mình đưa cô về nhà sao? Tìm tài

xế đưa cô ấy trở về là được? " Trịnh Húc Thành bắt được mấu chốt.

Hoắc Doãn Văn bị bạn tốt chất vấn đến á khẩu không trả lời được, anh bưng

lên một ly rượu trắng, chuyển đề tài : " Uống rượu, 100% đi! "

Nói xong, dằn mạnh ly rượu trên mặt bàn, mang theo tâm tình buồn bực, ngửa đầu dốc toàn bộ rượu vào miệng——

***

Quản gì những chuyện râu ria ấy, sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt cô nữa!

Có vẻ Hoắc Doãn Văn đã nói đúng, thoáng một cái thời gian trôi qua hai

tháng, từ Cuồng Sa xuân đầy trời, tiến vào nóng bức đầu hè!

Nhan Như Y cũng thành thục hơn sau khi khi đi làm được hơn 50 ngày. Cô không còn vẻ ngây thơ của người mới học nghề, mà trở thành nhân viên văn

phòng đoan trang, trí thức rồi!

Với chiếc áo chiffon hồng

nhạt, kết hợp với quần màu trắng, và đôi giày thấp màu trắng, Như Y nhẹ

nhàng khoan khoái vừa quyến rũ! Kiểm tra lại đầu tóc một lần nữa, Như Y

cầm túi đi ra khỏi phòng.

Sắc trời hơi mù, khiến bầu trời vốn xinh đẹp chợt có chút phiền muộn!

Nhan Như Y đi ra khỏi cửa chính, quẹo trái đi hơn 50m, tới cửa hàng bán điểm tâm ——

"Ông chủ, một ly sữa đậu nành, hai khối bánh xốp!" Nhan Như Y thành thạo kêu món, sau đó đưa cho ông chủ ba đồng.

Bây giờ mặc dù cô phải tiết kiệm, nhưng cô lại thích ngủ nướng, không có

cách nào dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng. Cho nên, đành phải đi mua điểm

tâm. Cũng may, cửa hàng này sạch sẽ lại tiện nghi, món cô gọi rất nhanh

được mang ra.

Mùi vị quá thơm ngon, Nhan Như Y không nhịn được lập tức, đâm ống hút vào bắt đầu uống sữa đậu nành.

Mặc dù đứng ăn ngay ở lối đi bộ, hơi khó nhìn ——

Hắc hắc ——

Chỉ là, rời nhà đi làm cũng có điểm tốt, chính là đi đầy đường không va

phải ngươi quen biết, cũng không có biết bất cứ ai. Dù sao cũng không

người nào biết cô là con cái nhà ai, cô có làm gì cũng không ảnh hưởng!

Cô mới vừa ăn xong, xe buýt cũng vừa lúc dừng lại!

Cô vội vàng chen lên xe!

Vào công ty, quẹt thẻ, rồi về bàn làm việc của mình, cầm khă


XtGem Forum catalog