
iểu Nhan, thật ra thì tôi có cảm giác rất thân với
cô. Cô giống như là … em gái tôi." Chợt, anh mở miệng nói!
Nghe Hoắc Doãn Văn nói chuyện thân mật, Như Y nở nụ cười: "Vậy sao? Có lẽ là gương mặt của tôi vô cùng phổ biến đấy!"
"Tôi chỉ nói là “cảm giác” thôi, tôi có một người em gái, nếu bây giờ còn sống cũng trạc tuổi cô, hai mươi tuổi!"
Hoắc Doãn Văn đã từng xem qua hồ sơ của cô, tất nhiên là biết tuổi của cô. " Cô gái kia thế nào? Không ở đây sao?" Anh ta nói nếu ‘còn sống’— "Ừ, em gái tôi đã qua
qua đời vào mấy năm trước. Nó rất hiền lành, lại đáng yêu. Tình cảm anh
em của chúng tôi rất tốt!" Nhắc đến chuyện đau lòng này, Hoắc Doãn Văn
châm lửa đốt thuốc.
Vì không để cho cô hít phải khói thuốc lá, nên anh ta mở cửa sổ xe.
Thật ra thì Hoắc Doãn Văn không biết, cô rất thích mùi vị của loại thuốc
này, hơn nữa, lại hòa vào mùi đàn ông của anh ta tạo nên mùi vị đặc
biệt. Rất dễ chịu!
"Thật xin lỗi, tôi không có ý đó!" Vừa nghĩ
đến có một cô gái cùng tuổi với mình, vì ngoài ý muốn mà không thể sống
cùng người thân, bỏ lại bao nhiêu hoài bão, cô cảm thấy mình thật hạnh
phúc, bình an.
"Không sao, nên vừa thấy cô, tôi có cảm giác rất
thân thiết. Hơn nữa, chúng ta cũng đã gặp nhau vài lần, tôi thấy cô thật là cô gái tốt, thật đáng yêu!"
Nghe Hoắc Doãn Văn nói như thế,
cô không thể thốt ra được lời nào. Cô chưa từng nghĩ đến là mình có thể
để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta như vậy. Giống như là học sinh tiểu
học được thầy giáo khen, vô cùng vui sướng.
Anh ta vừa nói, mình thật đáng yêu!
Vậy chính là anh ta cũng có ý mình bị anh ta hấp dẫn !
Suy nghĩ của cô đã bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo rồi, trái tim cũng bắt đầu nhảy múa. Có nên mong đợi thêm nữa không?
Anh ta sẽ nói gì tiếp đây?
Hoắc Doãn Văn nói tiếp, vô tình đánh một cái vào suy nghĩ trọng tâm của Như Y.
"Thật ra thì công việc của tôi rất bận rộn, cũng không tiếp xúc nhiều với
những người như cô. Về sau, chúng ta lại không có cơ hội gặp mặt, nên
tôi muốn dặn dò cô như người anh trai quan tâm với em gái của mình: xã
hội ngày càng phức tạp, cô nhất định phải bảo vệ bản thân mình cho tốt,
nếu không, rất dễ bị khinh rẻ!"
Giọng nói của Hoắc Doãn Văn khàn khàn, cũng tràn đầy từ tính, nghe rất hấp dẫn.
Nhưng tại sao khi nghe những lời nói này, cô cảm thấy không vui, không muốn ngồi ở đây nữa, cô muốn xuống xe.
"Hoắc tổng, cám ơn anh đã nhắc nhở. Tôi về đây, không làm phiền anh nữa. ——"
Nhan Như Y vội vàng xuống xe, đi thẳng về phía cầu thang.
Lúc nãy, mình còn nói ‘gặp lại’, ha, xấu hổ chưa!
Vì cô không quay đầu lại, nên cũng không thấy ánh mắt của Hoắc Doãn Văn vẫn nhìn theo cô đi lên cầu thang. Lầu hai.
Đi vào trong hành lang, Nhan Nhu Y có cảm giác mình thật khôi hài, không
vui, mất mặt. Cô lại không hiểu tại sao mình có những cảm giác này. Giữa bọn họ chẳng tồn tại quan hệ gì cả. Anh ta nói không sai: không có cơ
hội gặp lại, nhưng tại sao cô lại thấy không vui?
Cô mở túi xách, lấy chìa khóa phòng, mở ra. Sau đó, khép lại.
Đổi dép, cô mang canh đậu đỏ đặt lên bàn trà.
‘Tách, tách’ tiếng cửa mở vang lên, rất nhanh Kha Văn vào cửa. (Bạn cùng phòng của Như Y tên tiếng trung là Kha Văn nhé!) Hai mắt của cô nàng mở thật
to, tràn đầy ‘truy vấn ngọn nguồn’ kiên định: "Như Y, tớ thấy biển số
xe 66666 đưa cậu về nhà. Thành thật khai báo mau, có phải cậu đã………… "
Giọng nói của Kha Văn tràn đầy hứng thú, tò mò.
Lúc này, Nhan Như Y không còn tâm trạng để cùng cô bạn tiếp tục đề tài này.
Bắt đầu ư?
Thật là nực cười, chưa bắt đầu đã kết thúc rồi. Hơn nữa, hai người ở hai thế giới khác nhau, nếu tình cờ gặp nhau, họ cũng chỉ đi lướt qua nhau mà
thôi.
"Không có, cậu đừng áp dụng nghề nghiệp của cậu với tớ
nhé!" Nhan Như Y trả lời hời hợt, đồng thời tay cũng mở nắp hộp thức ăn. Hương thơm trong nháy mắt lan tỏa ra không khí, khí nóng xông vào mắt
đi theo nước mắt của cô, rơi xuống.
Cô vội vàng chớp mắt, nhanh chóng che dấu cảm xúc của mình.
"Thôi đi cô nương, cậu lại gạt tớ rồi. Có ông chủ nào mà hết lần này đến lần
khác đưa nhân viên của mình về nhà không? Chuyện rành rành ra đấy, chỉ
có kẻ ngốc mới tin cậu!" Kha văn theo lẽ thường phân tích.
"Thật mà! Nếu như tớ và anh ta có gì với nhau, anh ta lại đồng ý để cho tớ đi làm sao? Còn để cho tớ trong một căn phòng trọ tồi tàn này sao? Nếu anh ta không thuê phòng khác cho tớ ở, thì ít nhất anh ta cũng mua cho tớ
quần áo mới chứ! "
"Vậy cũng đúng!" Kha văn suy nghĩ một chút
thấy cũng hợp tình hợp lý. Hơn nữa, thời gian gần đây cũng thấy Như Y
không xuất hiện bất kỳ tặng phẩm cùng trang phục mới nào cả. Cô nghi ngờ hỏi: "Này, có thật là không có gì đó chứ?"
Nhan Như Y lúc này
đang uống canh đậu đỏ, nghe vậy liền than thở: "Chị hai à, cậu đề cao tớ quá. Cậu cho rằng tớ là ai chứ: dáng người bình thường, vóc người tầm
tầm; còn người ta là Tổng giám đốc đấy,xung quanh có biết bao nhiêu là
mỹ nữ, anh ta cần loại nào thì có ngay. Loại người như tớ thì lọt vào
mắt của anh ta sao? Nếu như tớ thật sự muốn tòm chỗ dựa, chắc cũng phải
tìm mấy ông già năm mươ