XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327095

Bình chọn: 9.5.00/10/709 lượt.

Đường Húc Nghiêu nhìn chằm chằm những lời trên màn hình, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ, cô ngốc lại còn nói anh đắt, rõ ràng là đem anh so sánh với vịt!

Hạ Hải Dụ cơ hồ có thể đoán được bộ dạng cực kì tức giận của Đường Húc Nghiêu!

Hừ hừ, cứ tức giận đi!

Vùi đầu vào trong chăn, cười to đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.

Lơ đãng, một giọt nước mắt trượt vào trong miệng, mặn chát nhưng thật giống như mang theo một vị ngọt ngào.

Nụ cười trên mặt từ từ cứng đờ, chợt phát hiện kể từ khi anh xuất hiện ở nghĩa trang, trong lòng cô liền cảm thấy ngọt ngào không ngừng. . . . . . tràn ngập cả những nơi sâu nhất trong lòng.

Mân mê chiếc nhẫn trong tay, khẽ siết chặt, suy nghĩ một chút, viết vào điện thoại năm chữ—— cám ơn anh, A Húc.

Cách một bức tường, Đường Húc Nghiêu nhìn tin nhắn, đáy lòng cũng có cảm giác ngọt ngào.

Khéo môi cong lên, ngón tay thon dài nhấn phím call, trực tiếp hỏi cô, "Em đang dùng sữa tắm gì vậy?"

Hạ Hải Dụ nhíu nhíu mày, "Anh hỏi cái này làm gì? !"

"Trả lời anh là được rồi ! Sữa tắm bình dân? Mua ở đâu?"

"Ong mật nhỏ, là loại giá rẻ đặc biệt trong siêu thị...!" Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Hạ Hải Dụ vẫn nói cụ thể.

Lấy được đáp án, Đường Húc Nghiêu thật hài lòng, tốt quá, một lát anh sẽ đi mua ngay!

Hạ Hải dụ nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, "Này, anh lại có âm mưu gì? !"

Anh cười, rất đáng đánh đòn giải thích, "Anh muốn dùng sữa tắm giống em, như vậy lúc ngủ, khắp chăn đều là mùi của em, thật giống như ôm em ngủ!"

Sắc mặt Hạ Hải Dụ lúc đỏ lúc trắng, "Đồ háo sắc! Trong đầu anh toàn những suy nghĩ không đúng đắn!"

“Bảo bối, em xấu hổ sao?" Anh lại không sợ chết nói.

". . . . . ." Hạ Hải Dụ điên rồi, "Ai là bảo bối a, không cần gọi loạn!"

Đường Húc Nghiêu từ chối cho ý kiến, ngửa đầu nhìn mây trên trời, một đám mây lại một đám, mỗi đám mây đều nhìn giống như khuôn mặt tươi cười của cô.

Nụ cười của cô, chính là thứ quý giá nhất trên đời này!

Mặt Hạ Hải Dụ nóng bừng nhưng vẫn là không nhịn được dặn dò, "Đường Húc Nghiêu, anh không phải muốn làm loạn a, những thứ bình dân anh đều dùng không quen, lần trước ăn cơm bình dân cũng bao tử đau rồi, giờ dùng sữa tắm mà bị làm sao thì thật buồn cười !"

"Dị ứng cũng không sao, sau này em dùng cái gì anh sẽ dùng cái đó!" Nghe như lời nói bốc đồng thế nhưng anh hoàn toàn nghiêm túc.

"Hạ Hải Dụ, bắt đầu từ bây giờ, anh đầu tiên là bạn trai của em, sau đó mới là Đường Húc Nghiêu, cuối cùng mới là Đường tổng giám đốc."

"Anh biết em lo lắng, em bất an, em bất đắc dĩ. . . . . . Nhưng anh sẽ cố gắng."

"Có lẽ, giữa chúng ta còn có rất nhiều vấn đề, nhưng là, xin em tin tưởng anh, cũng xin em tin tưởng mình, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết, sẽ không có chuyện gì."

"Anh rất nghiêm túc!"



Hôm sau, Hạ Hải Dụ dậy từ rất sớm, đeo tạp dề, chuẩn bị đến nhà đối diện làm bữa sáng.

Cúi đầu nhìn lại chìa khóa trong tay, trên mặt lộ ra vẻ giảo hoạt.

Trước kia cô đều nhấn chuông cửa, mặc dù anh mỗi lần đều không ở đây, nhấn chỉ là theo phép xã giao, nhưng mà hôm nay có thể không cần đi, cầm chìa khóa trực tiếp mở cửa chẳng phải là đặc quyền của bạn gái? !

". . . . . ." Khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì ý tưởng xuất hiện trong, cảm thấy ảo não.

Hạ Hải Dụ, bình tĩnh một chút!

Mi chỉ là đến thổi cơm, bạn gái hay không bạn gái gì chứ!

Cũng không phải là lần đầu tiên, có cái gì phải khẩn trương!

Lập tức hít sâu một hơn, dùng chìa khóa mở cửa.

"A. . . . . ." Vừa vào cửa, liếc thấy bóng dáng cao lớn bên trong, Hạ Hải Dụ bị dọa đến giật mình.

Anh thế nào lại ở nhà? !

Mỗi ngày không phải đều là đi ra ngoài chạy bộ sao? !

Đường Húc Nghiêu dù bận vẫn ung dung nhìn bộ dạng hốt hoảng của cô, nhếch miệng lên, "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Tim cô đập loạn xạ, nhanh chóng cúi đầu, mắt không dám tùy tiện ngắm loạn.

Anh ở trần, phía dưới cũng chỉ mặc một cái quần bốn góc, thân thể thong dài hiện ra tỷ lên hoàng kim " tam giác", nhảy qua vai hẹp mông, hoàn mỹ.

Mặc dù đàn ông sáng sớm rời giường ăn mặc như vậy không có gì kỳ quái, nhưng là cô cảm thấy rất lúng túng!

"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Anh bữa sáng muốn ăn cái gì để em làm." Xấu hổ, hai tay lén siết chặt góc áo.”.

Đường Húc Nghiêu ngược lại rất thản nhiên, đôi mắt mang theo ý cười, "Như mọi ngày là được rồi."

"Vâng." Cô buồn bực đi vào phòng bếp.

Đường Húc Nghiêu hai tay ôm ngực, có chút hăng hái nhìn cô, "Anh đi tắm trước."

Hạ Hải Dụ cắn răng, tại sao tắm phải thông báo với cô chứ? Muốn tắm thì cứ đi!

Leng keng cạch cạch, công việc của cô ở trong bếp lu bù lên.

Cùng lúc đó, trong phòng tắm cũng truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Ánh nắng sáng sớm từ cửa sổ chiếu vào, ấm áp, tốt đẹ báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.

"Hạ Hải Dụ, giúp anh lấy khăn lông!" Trong phòng tắm, thanh âm Đường Húc Nghiêu truyền ra.

Khăn lông? !

Hạ Hải Dụ từ trong phòng bếp đi ra, bĩu môi, "Anh không có cầm khăn lông đi vào sao? !"

"Ừ, quên, hình như là ở trên sân thượng."

Cô nghiêng đầu đi về phía ban công, quả nhiên, trên giá phơi quần áo có một tấm khăn lông thật to, kẻ ô vuông màu lam .

Đưa tay gỡ xuống