
"Lấy xuống a!" Bình thường đeo cái đó làm việc không tiện! Lại nói viên kim cương lớn như vậy thật quá khoa trương!
"Ngày mai đeo nó, không cho tháo xuống!" Tay của anh, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của cô, sau đó kéo tay của cô đến bên môi mình, rơi xuống một nụ hôn.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng là hơi thở trên môi rất nóng rực, Hạ Hải Dụ cảm thấy toàn thân mình run lên.
Đường Húc Nghiêu cúi đầu cười gian, gương mặt đẹp trai lại gần thử dò xét thỏi, "Bảo bối, chúng ta hôm nay đi đăng kí kết hôn được không? !"
Cái gì? !
Đăng kí? !
Kết hôn? !
"Đường Húc Nghiêu, anh cho rằng mình đang đóng phim a, nhanh như vậy? !"
"Mau cái gì chứ, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tới giờ cũng đã rất lâu, chính là điện ảnh cũng có thể đóng vài bộ rồi !"
Hạ Hải Dụ chọc chọc đầu của anh, "Anh còn nói chuyện chúng ta lần đầu tiên gặp mặt? ! Vừa đi lên liền cường hôn em, đồ lưu manh!"
"Anh. . . . . . Đại khái khi đó đối với em là vừa thấy đã yêu rồi !"
"Gặp quỷ! Anh chính là khắp nơi động dục!"
Ôi, đều là bởi vì nụ hôn kia mới dẫn phát chuyện tình phía sau, thật là nghiệt duyên a!
Bỗng, Hạ Hải Dụ nheo mắt, "Đường Húc Nghiêu, anh thành thực khai báo, anh trước đây đã hôn qua bao nhiêu người? !"
"À? !"
"Nói!"
Đường Húc Nghiêu nhíu mày một cái, có chút lúng túng: ”Khụ khụ…những người phụ nữ kia đều là chuyện đã qua…..”
Những người kia?
Hai mắt Hạ Hải Dụ trong nháy mắt trợn tròn, trời ạ, không phải là cái đó, mấy người… kia, là những ai?
Anh thật là loạn, thật là loạn!
Cắn cắn môi, thở phì phò đứng lên, đem tất cả những món ăn ngon mình làm bưng đi.
Đường Húc Nhiêu nhíu mày, “A, anh còn chưa ăn xong mà”.
Hạ Hải Dụ hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại nói:”Anh đi tìm “những người phụ nữ” kia làm cho anh ăn đi. Bổn cô nương không hầu hạ”.
Nói xong, tăng nhanh cước bộ, cứ thế mà đi vào phòng bếp, trong lòng mang anh ta ra chửi rủa cả trăm lần.
Đồ lưu manh, ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm.
Đường Húc Nghiêu mắt phượng nheo lại, quan sát sự giận dữ của cô, không kìm nén được kêu lên,”Hạ Hải Dụ tiểu thư, có phải em đang ghen hay không?”
Nghe vậy, Hạ Hải Dụ chợt dừng lại, ghen sao, cắt, khôi hài,cô còn lâu mới ghen! Chẳng qua là….chẳng qua là…Aaaaaaaaa đáng chết, đúng, cô chính là đang ghen.
Nghiêng đầu, cô cắn răng nghiến lợi hét lên, “Đúng, tôi đang ghen! Như thế nào? Tôi đang ăn rất nhiều dấm chua! Ăn cũng ăn không xong”
Rầm!
Cánh cửa đóng sập lại.
Đường Húc Nghiêu ngơ ngác nhìn cánh cửa, khóe miệng cong lên, đáng chết, mặc dù cô ghen khiến cho anh rất thích nhưng là dấm chua mạnh mẽ như vậy, anh hoàn toàn không cao hứng nổi.
Reng reng reng… điện thoại bàn vang lên
“Tổng giám đốc, phòng họp thứ nhất đã chuẩn bị xong, năm phút sau có thể đi họp.”
Đường Húc Nghiêu bóp bóp trán, hỏng bét, anh phải đi họp, nhưng là bên trong có cô gái nhỏ đang ghen, không dỗ dành không được .
Thật là đau đầu.
Ở đằng sau cánh cửa, Hạ Hải Dụ cũng nghe thấy tiếng điện thoại, len lén mở cửa ra một cái, nhìn thấy Đường Húc Nghiêu đang sầu não, khóe miệng lén nhếch lên.
Hừ, đồ lưu manh, buồn bực đi, phát điên đi, đáng đời.
Hướng tới anh làm mặt quỉ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, hừ, ngâm nga hát tới quầy bar trong phòng, hứng khởi mà hưởng thụ mĩ thực.
Ăn được một lúc,lại cảm thấy không đành lòng đem toàn bộ thức ăn ăn sạch, dùng cái mâm nhỏ soạn ra một nửa cất vào tủ lạnh.
Chờ anh biểu hiện tốt thì cho anh ăn thêm.
Cúp điện thoại, Đường Húc Nghiêu nhìn đồng hồ, năm phút có thể dỗ dành cô sao?
Ôi trời, đây là vấn đề khó khăn nhất gặp phải kể từ khi anh chào đời.
Nhất định là kiếp trước anh thiếu tiền cô, kiếp này mới bị cô gắt gao ăn như vậy.
Đứng lên, nhẹ nhàng gõ cửa, “Hải Dụ, mở cửa, anh muốn nói chuyện với em”.
Đại khái qua nửa phút, không có phản ứng chút nào.
Anh tiếp tục kiên nhẫn thỉnh cầu,” Hải Dụ, em ra đi, anh sẽ giải thích với em, có được hay không?”
Lại qua 30 giây, vẫn không có một câu trả lời.
Tổng cộng như vậy một phút, anh cư nhiên lãng phí một phần năm thời gian, ghê tởm.
Suy nghĩ một chút, xoay người trở về phòng làm việc, cầm lên một cây bút, ghi ghi ở trên tờ giấy mỏng, sau đó đem tờ giấy nhét vào khe cửa.
“A….anh đi họp đây.” Nói xong, lưu luyến rời đi.
Hạ Hải Dụ cúi đầu, nhìn tờ giấy ở dưới chân, khẽ cau mày, anh làm cái gì vậy.
Khom lưng nhặt tờ giấy lên, vừa nhìn, phụt cười ra tiếng.
Trên tờ giấy màu trắng, bút đen vẽ hình một chú chó nhật, hai chân chạm đất, hai chân giơ lên, làm giống như tư thế đầu hàng, hai tai cụp xuống,hai mắt to chảy xuống dòng nước mắt, thực sự đáng thương, miệng hơi mở ra, bên cạnh có một vòng tròn to, bên trong có hàng chữ nhỏ, “Con cá nhỏ, tha thứ cho anh đi! anh hứa sau này sẽ thật ngoan ngoãn, chỉ hôn mình em”..
“Đồ lưu manh, ghê tởm chết, nổi cả da gà” Hạ Hải Dụ líu ríu hờn dỗi, trong lòng ghen tuông đã sớm tan thành mây khói.
++++++
Trong phòng họp, Đương Húc Nghiêu ngồi ỏ ghế chủ tịch, trên khuôn mặt đẹp trai “đáng thương” biến mất không thấy, vẻ mặt nhàn nhạt.
Anh có chút khác thường.
Người đầu tiên phát hiện là Thiệu Hành, m