Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327134

Bình chọn: 9.00/10/713 lượt.

ặc dù mấy ngày nay Đường Húc Nghiêu thường hay ngẩn người, hơn nữa động một chút là như đi vào cõi thần tiên ngàn dặm, nhưng tâm trạng này ở hội nghị cao cấp là lần đầu tiên.

Khi người quản lí của một bộ phận báo cáo nghiêm túc những gì đã thực hiện, Đường Húc Nghiêu thoạt nhìn vẻ mặt bình thường không có gì bất đồng, ánh mắt không chớp nhìn màn hình lớn, đôi môi mỏng mím chặt, biểu tình thật khó hiểu.

Tổng giám đốc đại nhân đang suy tư, lập tức sẽ phải ra lệnh a.

Các quản lí tham dự hội nghị cao cấp trong lòng thấp thỏm không yên, tùy thời đợi lệnh.

Nhưng là, ước chừng ba phút, boss lớn không hề ra chỉ thị.

Không mỉm cười khen ngợi thì chắc hẳn các báo cáo sẽ bị chỉ trích nặng nề, nhưng không, chỉ là ngây người,ôi, không không, tiếp tục suy tư.

Thiệu Hành khóe miệng hơi co quắp, ở dưới bàn hội nghị đá chân anh, lại phát hiện đá hư đôi giày da, Đường Húc Nghiêu cũng chưa hoàn hồn.

“…”

“Tan họp đi”. Thiệu Hành bất dĩ ra lệnh, tất cả các giám đốc điều hành không hiểu ra sao mà rời đi.

Đường Húc Nghiêu vẫn như cũ bình tĩnh, vẻ mặt không thể nhận ra điều gì, nhưng trong đôi mắt là một cảnh xuân sắc, ngón tay thon dài vô thức thưởng thức bút viết, ôn nhu lưu luyến, tựa như đang vuốt ve mái tóc người mình yêu.

“Đường Húc Nghiêu” tiếng hô đinh tai nhức óc thiếu chút nữa làm vỡ nát phòng họp thủy tinh.

Người kia rốt cục cũng hồi thần,khóe miệng hơi giận,liền nói, “Làm gì”.

Thiệu Hành trợn mắt một cái,” Mình nói cậu không phải đã có bạn gái sao, sao rồi, sao rồi?”

Đường Húc Nghiêu mím môi mỏng suy nghĩ, thanh âm có chút thản nhiên,”Thiệu Hành, chờ khi cậu gặp được người quan trọng hơn sinh mạng của mình, cậu cũng sẽ biết….. cảm giác đó như thế nào…”

“Mình không cần. Mình cũng không muốn biến thành kẻ ngu” Thiệu Hành cố ý nói theo lí trí, nhưng trong lòng lại cảm thấy ghen tị, anh tại sao lại không gặp được chuyện tốt như vậy chứ? Không được, chủ nhật đi quan hệ hữu nghị, cần phải gần phụ nữ để đi tìm chút cảm giác.



Chủ nhật, thời tiết thật đẹp, một chiếc xe buýt chở một đống đàn ông và phụ nữ ra bãi biển.

Hạ Hải Dụ không tình nguyện, nhưng Vân Tiểu Tiểu cầu khẩn, nũng nịu kéo Hải Dụ lên xe.

“Hải Dụ, ngồi đây.” Vân tiểu tiểu dành được 2 ghế sát cửa sổ, hai người sóng vai ngồi xuống.

Vân Tiểu Tiểu tâm tình hưng phấn, cười toe toét, nhìn ngắm khắp mọi nơi, đưa mắt nhìn hàng ghế cuối cùng, mắt đột nhiên nhìn thẳng.

Thấp giọng nói, thì thầm,” Hải Dụ, mình muốn thay đổi chỗ ngồi”.

Hạ Hải Dụ khóe miệng vừa kéo, nhìn nét mặt của cô cũng biết không có chuyện gì tốt.

Theo tầm mắt của Vân Tiểu Tiểu, liếc trộm qua, chỉ thấy Thiệu Hành ngồi chỗ đó, và dĩ nhiên bên cạnh anh ta là Đường Húc Nghiêu.

Thật kì quái, phía trước còn chỗ trống, tại sao hai người kia nhất định phải ngồi ở cái chỗ xóc nhất.

“Tiểu Tiểu, ngồi phía sau sẽ không thoải mái, cậu nên ngồi chỗ này đi”

“Không thoải mái, như vậy có thể nhân cơ hội tựa vào vai Thiệu Hành,… Thật là lãng mạn.”

Vân Tiểu Tiểu vẻ mặt si mê tưởng tượng.

Hạ Hải Dụ liếc mắt,”Vân Tiểu Tiểu, nước miếng của cậu chảy xuống rồi kìa.”

“Nào có? Người ta chẳng qua là tưởng tưởng một chút thôi mà”.

Vân Tiểu Tiểu hết sức ngụy biện, ánh mắt chuyển động, thông minh mà quay lại giễu cợt bạn tốt, “Hải Dụ, mình như vậy cũng vì cậu nha, mình cùng Thiệu Hành ngồi cùng một chỗ, vậy cậu liền cùng Đường Húc Nghiêu ngồi cùng nhau. Mình là vì hai người tạo cơ hội nha.”

“Bớt nhiều chuyện đi. Mình mới không muốn cùng anh ta ngồi chung”. Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương.

Vân Tiểu Tiểu có tặc tâm nhưng lại không có tặc đảm, trên xe có một đống người soi mói nên không dám trực tiếp tới đổi vị trí, cho nên chỉ có thể từ từ chờ cơ hội.

Xe đi tiếp một đoạn hành trình, Hạ Hải Dụ chợt nghe bên cạnh “Ôi” một tiếng, Vân Tiểu Tiểu buồn buồn kêu lên,” Tôi say xe…”

Hạ Hải Dụ sợ hết hồn, “Tiểu Tiểu, cậu không thoải mái à.”

“….” Vân Tiểu Tiểu nghiêng đầu, len lén trừng mắt nhìn cô.

A?

Giả bộ?

Hạ Hải Dụ nói không ra lời, làm sao bây giờ, cô nên làm thế nào bây giờ.

“A……tôi thật khó chịu… muốn té xỉu….” Vân Tiểu Tiểu giả vờ, thống khổ rên rỉ, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn khiến người xung quanh đều có thể nghe được.

Hạ Hải Dụ có chút mờ mịt, cho tới khi bàn tay bị Vân Tiểu Tiểu bấm một cái.

Hải Dụ ngu ngốc, mau đỡ người ta ra phía sau.

Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, bắt đầu phụng bồi cô diễn trò, “Cái đó…. Tiểu Tiểu, hàng cuối có chỗ trống, cậu qua đó nằm một chút, có được hay không?”

“Không, không cần phiền phức như vậy.” Tiểu Tiểu giả bộ rất căng thẳng.

“Tiểu Tiểu, hay là đi đi, nằm một chút liền cảm thấy thoải mái, nha.”

“Vậy cũng được….”hữu khí vô lực mà đáp lại.

Hạ Hải Dụ nhất thời cảm thấy bái phục ở trong lòng, Tiểu Tiểu, cậu mà đi Hollywood, tuyệt đối có thể cầm chắc giải Oscar.

Lúc này, ngồi ở phía sau cùng Đường Húc Nghiêu đã đứng lên, giúp đỡ Hải Dụ đem bệnh nhân thành một bãi đỡ qua, cũng an trí cô nằm xuống.

Vốn là đủ năm người ngồi một hàng, Vân Tiểu nằm xuống chỉ còn lại vị trí, Đường Húc Nghiêu cùng Thiệu Hành liếc nhìn nhau,


XtGem Forum catalog