XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327804

Bình chọn: 8.5.00/10/780 lượt.

ôi bất kể thời gian chênh lệch, tám giò tối ở bên này tôi phải thấy được nội dung mới!" Tay dùng sức gõ mặt bàn, khớp xương bị đau nhưng vẫn không chịu dừng lại.

"Vâng vâng. . . . . . Tôi lập tức đi làm lại ngay!" Một quản lý trưởng hoảng hốt trốn ra khỏi phòng họp.

Sau khi ra cửa không nhịn được nói thầm, chuyện gì xảy ra, tổng giám đốc không phải đi Úc nghỉ phép sao, tại sao tâm tình lại không tốt vậy, giống như ăn phải thuốc nổ!

Ai, đáng thương cho những quản lý như bọn họ! Anh đã bị chửi đến lần thứ năm rồi !

Ôi, Thiệu trợ lý cũng bay đi, nếu không anh ta còn có thể giúp một tay!

Lại gào thét một hồi, rốt cuộc Đường Húc Nghiêu phiền não tháo tai nghe ra, thiệu Hành đúng lúc mở cửa vào, trong tay bưng hai chén cà phê, một chén cho mình, một chén đưa cho người nào đó sắc mặt xanh mét .

Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn văn kiện, không ngẩng đầu lên, căn bản không muốn nói chuyện, nhưng lại không khách khí chút nào bưng cà phê lên, uống một hớp lớn

". . . . . ." Khổ thân!

Thiệu Hành khẽ thở dài, như vô ý, lại như cố ý, nói "Tớ đã cho thêm hai muỗng đường!"

Trong lòng đau khổ, uống gì cũng không thấy ngọt !

". . . . . ." Đường Húc Nghiêu để chén xuống, đem văn kiện cũng đẩy xa, buồn bực ngẩng đầu, "Tiểu Tiểu có gọi điện thoại cho cậu hả, không biết Hải Dụ thế nào rồi? !"

"Họ đã đi dạo phố, đi mua quần áo phòng phóng xạ rồi." Thiệu Hành lấy tin nhắn Tiểu Tiểu gửi đưa cho Đường Húc Nghiêu nhìn.

Quần áo phòng phóng xạ . . . . .

Mặc để bảo vệ em bé . . . . . .

Biểu tình của Đường Húc Nghiêu cuối cùng cũng nhu hòa một chút.

Thiệu Hành kéo một cái ghế qua, ngồi đối diện Đường Húc Nghiêu, tiện tay lấy một cây bút lên tay xoay, xoay bút tốc độ rất nhanh, đồng thời đại não cũng nhanh chóng suy tư, cho đến khi động tác trên tay dừng lại, chậm rãi mở miệng.

"Nghiêu, cậu cùng Hải Dụ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, bụng cô ấy ngày một lớn, bây giờ Tiểu Tiểu có thể ở bên, nhưng về sau này, bên người cô ấy có một người đàn ông sẽ tốt hơn!"

". . . . . ." ánh mắt của Đường Húc Nghiêu ảm đạm, tối tăm nói, "Bạch Hạo Nhiên cũng ở đấy."

"Cái gì? !" Thiệu Hành hỏng mất rồi.

Đường Húc Nghiêu vẫn giả bộ trấn định, "Tớ đã bảo Thần Dật gọi anh ta tới Sydney ."

"Lúc Thần Dật vừa tới San Francisco, liền hẹn Hải Dụ gặp mặt, tớ nghĩ lần ấy anh ta có thể nói cho cô ấy biết chân tướng vụ tai nạn xe cộ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta không nói”

"Nhưng anh ta biết tớ với Hải Dụ ở chung một chỗ, nhất định sẽ có ngày hôm nay, anh ta không yên lòng cho Hải Dụ, mình lại không có biện pháp, nên mới nói cho Bạch Hạo Nhiên."

"Còn nữa. . . . . . thật ra trong lòng Thần Dật rất khổ. . . . . . Anh ta biết rõ chân tướng, khi đối mặt với Hải Dụ, vẫn là thích cô ấy. . . . . . ấy là thích không kìm hãm được . . . . . . Khắc cốt ghi tâm . . . . . ."

"Nên Bạch Hạo Nhiên cũng không dễ chịu đi, trước kia anh ta biết Hải Dụ rất vui vẻ, nhưng bây giờ cả người là đầy bi thương."

Thiệu Hành nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, ngăn Đường Húc Nghiêu nói tiếp, "Wey wey Wey, cậu quản người khác có khổ hay không làm gì, cậu tốt hơn chỗ nào hả?!”

"Tớ không tốt, nhưng tớ phải làm bộ như rất tốt. . . . . . Chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể tốt."

Tình hình bây giờ, bọn họ không có biện pháp thoát khỏi cục diện bế tắc, cô bởi vì có áp lực mới rời đi. mà anh thì không thể tạo thêm áp lực cho cô.

Love hàm nghĩa là: L đại biểu Listen lắng nghe, O đại biểu Obligate cảm tạ, V đại biểu Valued tôn trọng, E đại biểu Excuse tha thứ.

Bởi vì bọn họ yêu nhau, cho nên nhất định phải học được, lắng nghe đối phương, cảm tạ đối phương, tôn trọng đối phương, và tha thứ cho đối phương.

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Đường Húc Nghiêu .

"A lô. . . . . . Cô à? ! . . . . . . Đã xảy ra chuyện gì? !"

". . . . . ." Sau khi nhận lấy điện thoại, Đường Húc Nghiêu nửa ngày không nói gì.

Thiệu Hành đầu tiên là nghi vấn, sau đó là hiểu được, cuối cùng là. . . . . . Trầm mặc.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, dùng điện thoại di động của mình gọi điện thoại, “Trung tâm đặt vé hàng không nước Úc đúng không?. . . . . . Tôi muốn đặt trước 4 tấm vé máy bay. . . . . . Không, 5 tấm, còn có một đứa bé. . . . . ."

Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Hành ủ dột đi ra khỏi phòng, liếc thấy trong phòng khách, Đường Húc Đông cũng đang nắm điện thoại trong tay, vẻ mặt nặng nề.

Thiệu Hành đi tới, vỗ vỗ bờ vai của anh, nhỏ giọng nói, "Anh cùng chị dâu chuẩn bị hành lý nhanh lên, những chuyện khác em sẽ xử lý."

Nửa giờ sau, Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc mang theo Tuyết Nhi ngồi tắc xi đến sân bay, Đường Húc Nghiêu và Thiệu Hành cũng đi ngay sau.

"Không nghĩ tới. . . . . . Nhanh như vậy. . . . . ."

"Càng muốn không xảy ra như vậy. . . . . . Đến cả một lần gặp mặt cuối cùng cũng không có. . . . . ."

Thần Dật ra đi nhanh quá.

Đi rất an tĩnh, an tĩnh này khiến mọi người đều không thể chịu đựng.

Bên cạnh lan can trên du thuyền, những viên thuốc rơi đầy đất, còn có cốc nước vỡ. . . . . . Mà anh, lại không thấy tung tích.

Có lẽ, anh trước