Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327915

Bình chọn: 7.00/10/791 lượt.

gồi dậy, đem điện thoại di động cầm lên, trong lòng bàn tay một hồi tê dại.

Có tin nhắn!

Mở ra hộp thư, nhìn thấy người gửi là "Đường Húc Nghiêu", khi nhìn thấy ba chữ đó, cô thiếu chút nữa hét lên.

"Hải Dụ, ngày mai em chờ anh!"

◎◎◎

Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Hạ Hải Dụ liền tỉnh.

Không không không, chuẩn xác hơn mà nói, cô cả đêm đều cơ hồ không sao ngủ được.

Vẫn nghĩ tới cái tin nhắn kia, em chờ anh, em chờ anh, em chờ anh!

Hơn nửa năm, bọn họ lần đầu tiên liên lạc, anh là cố ý vì sinh nhật của cô sao? !

Một đêm, cô suy nghĩ miên man, tâm tình rất mâu thuẫn, thật hy vọng trời sáng nhanh lên, tốt nhất một cái chớp mắt liền sáng, sau đó có thể nhìn thấy anh rồi, nhưng là lại rất lo lắng, gặp mặt sẽ nói gì a, đã lâu không gặp sao? !

Suy nghĩ lung tung, một đêm cứ như vậy trôi qua.

Nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, sáu giờ năm phút!

Vén chăn lên, từ từ ngồi dậy, sau đó cẩn thận từng li từng tí xuống giường, từ từ mặc quần áo.

Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tới phòng tắm rửa mặt, đi ngang qua phòng Vân Tiểu Tiể lại phát hiện cô ấy cũng đã rời giường.

" Tiểu Tiểu, cậu hôm nay dậy sớm a!" Mỗi ngày cô ấy đều là chờ mặt trời lên cao!

Vân Tiểu Tiểu do thay đổi thói quen nên còn buồn ngủ, có chút ngượng ngùng cười cười, ấp úng giải thích, "Tớ. . . . . . Tớ muốn đi đón anh ấy!"

Hạ Hải Dụ ngớ ngẩn, đứng tại chỗ không lên tiếng, Thiệu Hành buổi sáng đến, vậy Đường Húc Nghiêu có ngồi cùng máy bay với anh ta không? !

Có lẽ vậy đi!

Bọn họ là cùng đi!

"Hải Dụ. . . . . . Cậu hôm nay thế nào cũng dậy sớm như vậy a. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu nhìn đồng hồ, cảm thấy có chút kỳ quái.

"À. . . . . . Tớ muốn đi vệ sinh mà thôi. . . . . ." Hạ Hải Dụ cười xấu hổ.

"A, vậy cậu đi đi, cẩn thận một chút a!" Vân Tiểu Tiểu cẩn thận dặn dò, còn đi tới, giúp Hạ Hải Dụ bật đèn ở hành lang.

"Cám ơn." Hạ Hải Dụ xoay người vào phòng tắm.

Nhìn dáng vẻ của Vân Tiểu Tiểu, Thiệu Hành chắc là không có nói gì với cô ấy, có lẽ, Đường Húc Nghiêu không cùng đi với Thiệu Hành, có lẽ, là cô suy nghĩ nhiều.

Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . .

Chuông cửa vang lên. . . . . .

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Hạ Hải Dụ chợt dừng lại, trong đầu không báo trước hiện lên một gương mặt tuấn tú.

Là anh sao?

Sớm như vậy?

Rất không có khả năng!

Sự thật chứng minh, quả nhiên không thể nào.

Hạ Hải Dụ rung động mà đi đến trước cửa, nhìn người tới hóa ra là nhân viên chuyển phát nhanh. Tim, lập tức trầm xuống, ánh sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm theo.

Vân Tiểu Tiểu đứng trước cửa, nghiêng đầu sang cười với cô nói, "Hải Dụ, cậu tới ký tên, là bánh sinh nhật tặng cho cậu!"

Bánh sinh nhật?

Hạ Hải Dụ chợt cảm thấy trái tim có một cỗ ẩm ướt, ngay cả chính cô cũng không rõ rốt cuộc là gì, rung động sao? Còn có kích động nữa?

Đi đến, run rẩy ký tên, nhận bánh, phát hiện bên trên có một tấm thiệp, mở tấm thiệp chỉ có bốn chữ —— Mẹ của cục cưng, sinh nhật vui vẻ!

Hạ Hải Dụ bỗng ngơ ngẩn, mặc dù chỉ là một tấm thiệp, nhưng hình như cô lại nghe thấy giọng nói khàn khàn mê người của anh, trái tim cũng nóng lên theo, cảm thấy chua xót dâng lên, rất nhanh trước mắt liền mơ hồ.

Thương tâm, không phải bởi vì tình yêu đã kết thúc, mà bởi vì tất cả đều đã hết, nhưng vẫn còn yêu.

Thật lâu cô đã không còn khóc, bởi vì cô đã tự nói với mình, phải cố gắng mỉm cười, phải cố gắng làm một người mẹ vui vẻ, nhưng giờ khắc này, cô thật không nhịn được!

"Hải Dụ. . . . . . cậu làm sao thế này. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu bị giật mình, cẩn thận hỏi.

". . . . . ." Hạ Hải Dụ lắc đầu, cố gắng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào, rồi lại cười, "Tiểu Tiểu. . . . . . Tớ muốn đến sân bay . . . . . Tớ muốn đi tìm anh ấy. . . . . ."

Cô tin tưởng, cô đi đến đó là có thể nhìn thấy anh!

Tin tưởng, chính là ước định tốt đẹp nhất trong tình yêu.

◎ ◎ ◎

Tại sân bay, người người nhốn nháo.

Hạ Hải Dụ vừa nhìn phương hướng, vừa nhìn đồng hồ đeo trên tay, còn năm phút, chỉ còn năm phút nữa máy bay sẽ hạ cánh rồi!

Chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua gian nan thế này, mỗi một phút mỗi một giây đều rất khẩn trương.

Năm phút. . . . . . Bốn phút. . . . . . Ba phút. . . . . . Hai phút. . . . . . Một phút. . . . . .

30 giây. . . . . . 20 giây. . . . . . 10 giây. . . . . . 5 giây. . . . . . 3 giây. . . . . . 1 giây. . . . . .

Rất nhiều rất nhiều người bước ra, hô hấp của cô như ngừng trệ.

Phóng mắt nhìn, mỗi người một màu sắc đi qua tầm mắt, nhưng trong mắt cô chỉ có một người —— một người mà thôi.

Đường Húc Nghiêu cầm một túi hành lý nhỏ trên tay, ở trong đám người, đã nhìn thấy cô ở chỗ xa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn lại.

"Anh nhìn thấy em rồi!"

"Em cũng nhìn thấy anh rồi!"

Tầm mắt của bọn họ gặp nhau trong không trung, lời nói trong lòng giống vậy.

Cùng đồng thời bước chân, nhưng thần sắc Đường Húc Nghiêu chợt căng thẳng, lớn tiếng nói, "Em đừng đi lại đây! Bên này nhiều người!"

Cô cười, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Nhìn anh bước từng bước về phía mình, mắt không chớp, sợ mình chớp mắt một cái, anh liền biến mất.

". . . . . ." Đường Húc Nghiêu đứng ở trước


XtGem Forum catalog