
đã nói cho cậu chưa, tối hôm nay tớ ở cửa hàng bách hóa thâu đêm nhé, thoải mái quá! Ha ha ha, hôm nay có thể mua đủ thứ rồi !"
Nghe được tiếng nói hưng phấn như vậy của Vân Tiểu Tiểu, Hạ Hải Dụ yên lòng, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò, "Tiểu Tiểu à, đã rất trễ rồi, cậu mau về đi nhé!"
“Ôi, vẫn còn sớm mà, mình đi dạo thêm hai giờ nữa. . . . . . Hải Dụ, cậu không phải lo lắng nha..., mình biết võ Karate, an toàn không thành vấn đề! Cậu không phải chờ mình đâu, cứ ngủ trước đi, bye bye!"
Không đợi Hạ Hải Dụ nói thêm, Vân Tiểu Tiểu đã cúp điện thoại.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ nghe tiếng “đô đô” trong điện thoại, thở dài.
Tiểu Tiểu không biết có nói thật không, cái đầu nhỏ của cô ấy có rất nhiều mưu mẹo, còn biết Karate sao?
Chỉ là bộ dạng của cô ấy luôn tràn đầy tự tin, nên chắc không sao đâu!
Ừm, so với người khác đều lợi hại hơn nhiều rồi, sẽ không sao đâu!
"Bịch" một tiếng, ném mình trên ghế sa lon.
"Hạ Hải Dụ, ngay cả dũng khí để thử em cũng không có! Tin tưởng vào anh em càng không dám! Em xem em mới là con rùa đen rụt đầu!"
Nhới tới lời nói Đường Húc Nghiêu liền “ong ong” trong óc, làm nhiễu loạn tiếng lòng.
Anh khi thì kích động, khi thì thâm trầm, khi thì ngang ngược, khi thì lại có bộ dạng dịu dàng, giống như một cuốn phim, nhất nhất lướt qua trong đầu cô, còn cả cái ôm của anh, nụ hôn của anh. . . . . .
Á, Hạ Hải Dụ mi ở đây nghĩ gì thế, thật sự thật xấu hổ sao?
Mi phải tỉnh táo lại!
Cuộc đời của mi đã bị tên xấu xa đó làm cho rối tung rối mù, hiện tại không dễ dàng an định lại, tuyệt đối không thể nghĩ đến anh ta!
"Hạ Hải Dụ, anh thích em! Anh muốn em làm bạn gái của anh! Anh muốn cùng em cút sàng đan!"
Anh ngang ngược tuyên cáo, vang vọng ở bên tai, cả trái tim nữa.
A a a a a, đáng ghét, lại tới!
Khốn kiếp! Tự cho mình đúng! Cô mới không cần làm bạn gái anh ta, càng không cùng anh ta cút sàng đan nữa!
"Ầm" đứng lên, vọt vào phòng tắm, cô cần tỉnh táo, tỉnh táo, phải tỉnh táo!
Cầm bàn chải đánh răng lên, lấy một ít kem đánh răng, bắt đầu đánh răng, quét sạch mùi vị của anh còn sót lại trong miệng cô; dùng sức rửa mặt, rửa đi hai gò má bởi vì anh mà nóng ran; cuối cùng tắm, rửa trôi một chút rung động khi anh ôm.
Hạ Hải Dụ, không nên suy nghĩ lung tung! Anh ta đang nổi điên, mi không thể bị lây bệnh!
Rửa mặt xong, trở nên mệt mỏi, cô buông lỏng thân mình, lần nữa trở lại ghế sa lon, cô còn phải chờ Tiểu Tiểu, sẽ giúp cái đồ cuồng mua sắm đó khuân đồ mới được a!
Thời gian không biết đã qua bao lâu, giống như đã rất trễ rồi, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Bên cạnh có người nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, nhỏ giọng gọi, "Hải. . . . . . Dụ. . . . . ."
Ừm?
Có người gọi cô sao?
Hạ Hải Dụ vẫn còn buồn ngủ, mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Vân Tiểu Tiểu xuất hiện trước mắt, "Tiểu Tiểu, cậu đã về rồi, có muốn tớ giúp cậu một tay khuân đồ hay không?"
"Không cần không cần, Hại Dụ, cậu là cố ý chờ mình à, tớ đã mang hết lên rồi, cậu, nhanh về giường ngủ đi, ngủ trên sofa sẽ bị cảm đấy!"
Nghe được lời nói ân cần của Vân Tiểu Tiểu, Hạ Hải Dụ nhất thời ấm áp, có người quan tâm đến cô như vậy, có cảm giác thật hạnh phúc a!
"Tiểu Tiểu, tớ không mệt đâu!"
"Thật sao?" Vân Tiểu Tiểu vui vẻ thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, "Thật tốt quá, Hải Dụ, vừa đúng lúc mình có lời muốn nói với cậu!"
"Ừ, nói đi!" Nhìn vẻ mặt của cô ấy, cô cười hì hì, như là chính mình gặp được chuyện tốt!
"Tiểu Tiểu, có phải ở trên đường cậu lại nhìn trúng bảo bối gì không?"
"Đúng vậy!" Vân Tiểu Tiểu gật đầu, lại cố ý giữ vững thần bí, "Hải Dụ, cậu đoán thử coi là cái gì?"
"Quần áo?"
"Không đúng!"
"Búp bê?"
"Cũng không đúng!"
"Đồ ăn?"
“Vẫn chưa đúng!"
Hạ Hải Dụ đoán không ra, mặc dù Tiểu Tiểu là một tín đồ cuồng mua sắm, nhưng cô có hư vinh như vậy, nội tâm của cô không cùng một dạng với cô ấy, đều là những cô gái đơn thuần, nhưng thứ đồ cô xem là rất quý giá, chỉ cô yêu thích là có thể, còn Tiểu Tiểu thì không giống. . . . . rất khó đoán đi!
"Tiểu Tiểu, cậu đừng thừa nước đục thả câu, tớ đoán không được, cậu nên trực tiếp nói ra cho tớ biết đi!"
"Uhm. . . . . . Thật ra thì mình cũng không biết phải nói thế nào đây!" Vân Tiểu Tiểu chợt xấu hổ, miệng nhỏ nhắn thẹn thùng bẽn lẽn, muốn nói lại thôi.
Hạ Hải Dụ trợn tròn hai mắt, cái gì mà làm Tiểu Tiểu cư nhiên đỏ mặt!
"Tiểu Tiểu, có phải có người thổ lộ với cậu hay không?"
"Ai. . . . . . Không phải. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu giọng nói nghe có chút buồn bã, nhưng trên mặt không ngừng đỏ ửng, "Thật ra thì. . . . . . Là tớ muốn thổ lộ với người ta. . . . . ."
"À?" Hạ Hải Dụ rất kinh ngạc, "Cậu phải lòng người mà cậu gặp trên đường sao? Vừa thấy đã yêu?"
"Ừ!" Vân Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, lập tức cười híp mắt, hồi tưởng lại, "Buổi tối tớ dạo phố xong đang lúc muốn về, đi ngang qua một gian hàng bán rượu đỏ độc quyền, thấy bên trong có một người con trai vừa cao lớn vừa đẹp trai, đứng ở trước giá rượu, vung tay lên —— tất cả sản phẩm ở đây tôi mua hết!Ôi, mê chết người luôn!"
". . . . . ." Mồ hôi, cư nhiên bởi vì loại lý do này!
"Hải Dụ,