Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323183

Bình chọn: 7.5.00/10/318 lượt.

g sổ tiết kiệm của các ngân hàng ở nước ngoài thì phải làm sao. Cất ở trong nhà sẽ không an toàn, hay là đặt ở một chỗ nào đó, nhưng ngộ nhỡ bị người ta tìm ra, như vậy cũng không tốt. Hay là kêu vợ mình cất giấu, cũng không được, sẽ bị phát hiện, hơn nữa bà ấy rất ngang ngược, trong lòng ông không thích vợ mình, không muốn đem tính mạng bản thân giao cho bà ta. Định giao cho Tiểu Ốc nhưng nghĩ cũng không yên tâm. Nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi than tức một tiếng, tự nhủ: " Phỉ nhi nếu có thể sinh cho ta một đứa con thì tốt.”

Tiểu Ốc ở bên ngoài bưng trái cây chuẩn bị đi vào, nghe những lời này liền âm thầm ghi nhớ. Có lẽ đây là một cơ hội tốt, nhưng cô còn phải bàn bạc kỹ hơn, mới không dễ dàng lộ ra sơ hở.

Ngày hôm đó, Tiểu Ốc cùng Điền Đại Quân đang ngồi trong một gian phòng ăn cơm, đột nhiên cửa bị đá văng từ bên ngoài. Một người phụ nữ trung niên, bởi vì trang điểm quá mức mà nhìn có hơi quái dị, xông tới tát Tiểu Ốc một cái. Tiểu Ốc vốn là có thể né tránh, nhưng cô sợ nếu mình dễ dàng tránh cái tát đó thì thân thủ của cô sẽ bị nhìn ra, nên đành cứng rắn ăn một cái tát kia. Sau đó giống như trên TV diễn, bắt chước bộ dáng của tiểu tam, rất uất ức bổ nhào về phía Điền Đại Quân: " Anh Đại Quân, cứu em."

Điền Đại Quân mặc dù sợ vợ, nhưng nhìn người con gái mềm mại, xinh đẹp trong lòng với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức, rất nhanh bị mê hoặc, làm cho bản thân không kìm hãm được, sinh ra ý muốn bảo hộ. Nhìn cô ấy mỏng manh, yểu điệu như vậy, nếu ông không bảo vệ được, còn có thể coi là người sao?

Nhẹ nhàng buông Tiểu Ốc ra, sau đó đứng dậy chắn ngay ở phía trước Tiểu Ốc, nói với vợ của mình: " Bà đang làm gì vậy hả ? Tôi chỉ là cùng nhân viên cấp dưới ăn một bữa cơm, nghi thần nghi quỷ cái gì? Cũng không sợ dọa người khác sao."

" Nhân viên? Tôi nhìn giống hồ ly tinh hơn! Hiện tại trong cơ quan đã truyền khắp nơi, người người ai cũng biết Điền Đại Quân ông chạy theo mốt, ngày ngày đem cái hồ ly tinh theo bên người, ông cho tôi là ai? Điền Đại Quân ông thật là quá đáng! Ông có tin không tôi đem mấy cái chuyện thất đức mà ông đã làm trước kia nói hết ra ngoài. Ông nhất định phải chấm dứt cùng con nhỏ này, nếu không… tôi khiến ông chịu không nổi đâu." Kim Tiểu Ốc nhìn thấy Điền Đại Quân có chút do dự, đoán rằng ông ta không thể cho ai biết là bí mật đang nằm trong tay vợ của mình, mà nếu như hôm nay để cho ông ta đi rồi thì về sau sợ khó có thể tìm cơ hội để hẹn ông ta ra ngoài, vì thế nói : “Anh Điền, anh đã nói thích em, em mặc kệ người khác nói thế nào, em đều lựa chọn tin tưởng anh, vợ anh nói gì em cũng không sợ, chỉ cần anh không làm em sẽ tin tưởng anh”.

Điền Đại Quân nhìn Tiểu Ốc khóc thương tâm như vậy, làm cho trái tim ông tan nát, nhất thời cái gì cũng không để ý nữa, ngẩng đầu lên nói với vợ của mình: “Có gan thì bà đi nói đi, bà muốn cá chết lưới rách theo tôi ngồi tù chứ gì, tôi sẵn sàng cùng đi với bà. Nhưng bà có nghĩ tới con trai hay không, nếu nó biết cha mẹ mình bị tù tội thì về sau cuộc sống của nó sẽ ra sao? Hiện tại nếu bà rời đi, giả vờ như không biết gì thì tôi sẽ không ly hôn với bà, Phỉ nhi đối với tôi là thực lòng, cô ấy không cần danh phận, nên bà không cần lo lắng”.

“Cầm thú.”

Vợ của Điền Đại Quân nói xong, tức giận quay đầu bước đi, trong đầu liền nghĩ mình sẽ lại tìm cơ hội để đuổi được con hồ ly tinh này đi.

Vợ của Điền Đại Quân vừa đi, Kim Tiểu Ốc liền kêu đau, Điền Đại Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ốc bị đánh sưng lên thật rất đau lòng: “Bảo bối, anh đưa em đi bệnh viện, người phụ nữ kia quả thật độc ác.”

“Cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng em sẽ tự đi bệnh viện! Nếu mà anh đi theo giúp em, bị người ta nhìn thấy, đối với anh sẽ ảnh hưởng không tốt.” Tiểu Ốc ân cần nói.

Điền Đại Quân thở dài một hơi, bảo lái xe đưa Tiểu Ốc đi bệnh viện, còn mình thì mang tâm trạng ể oải trở về cơ quan.

Tiểu Ốc trên mặt có vết thương vốn là định nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy đi làm, nhưng Điền Đại Quân dường như muốn bồi thường cho Tiểu Ốc, nói lần này đi công tác muốn dẫn cô cùng đi, Tiểu Ốc chỉ có thể cố gắng che khuôn mặt bị thương bằng lớp phấn trang điểm dày, kết quả đến sân bay mới biết được, đi công tác mục đích rõ ràng là đi Nam Châu, Tiểu Ốc xúc động nhất thời muốn chạy trốn.

Tha cho cô đi!

Tên Lữ Trị kia mà nhìn thấy cô, thế nào cũng lột da cô cho mà xem.

Kim Tiểu Ốc viện lý do nói cảm thấy trong người không được khỏe, sẽ không đi, Điền Đại Quân lại nói: “Đi xem đi! Nhà cũ của anh ở đó, nếu lần này rảnh, thuận tiện ghé thăm cha mẹ của anh luôn, anh muốn thông báo cho họ biết sự tồn tại của em, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, anh đều muốn người trong nhà thừa nhận em, cho dù là vợ hai, cũng coi như là có danh phận, lần này đi gặp cha mẹ, xem thử ý tứ của họ, nếu em không đi, nếu cha mẹ anh đã không thích rồi, về sau càng thêm khó giải quyết, cho nên chuyến đi này em nhất định phải đi.”

Điền Đại Quân đã nói vậy Tiểu Ốc muốn chạy trốn cũng không được, chỉ có thể gật đầu theo ông ta lên máy bay.

Hi vọng là không gặp phải xui xẻo gì.Vừa đến sân bay lập tức có người


Old school Easter eggs.