XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323173

Bình chọn: 9.00/10/317 lượt.

ất định cho em một sinh nhật khó quên." Lữ Trị lưu luyến buông cô ra, đeo khẩu trang của bác sĩ vào, đang muốn đi ra ngoài.

Luc đó, Đậu Diệc Phồn lại đẩy cửa vào, nhìn Tiểu Ốc một chút, thấy cô yên lặng ngồi ở đó thì có chút yên tâm, xem ra tình huống của cô khá hơn so với anh nghĩ. Anh nhìn về phía Lữ Trị thuận miệng hỏi: “Bác sĩ, cô ấy có khá hơn chút nào không?"

“Đã khá hơn một chút rồi, cần tĩnh dưỡng." Lữ Trị nói nhăng nói cuội đôi câu rồi rời đi, cũng âm thầm quan sát bạn trai cũ của Tiểu Ốc một chút, quả quyết rằng anh ta không phải dễ đối phó.

Đậu Diệc Phồn cũng không có chú ý tới Lữ Trị mà trực tiếp đi đến, ngồi xuống bên giường của Tiểu Ốc: “Cô khỏe hơn chút nào chưa?"

“Khá hơn một chút rồi, đa tạ Tổng giám đốc quan tâm." Tiểu Ốc cười rất khách sáo.

“Gọi tôi Diệc Phồn là được." Thấy bác sĩ đi ra ngoài, anh lại hỏi cô chuyện ngày hôm qua: “Cô suy tính như thế nào? Nếu như đi theo tôi...tôi có thể bảo đảm cả đời này của cô ăn mặc không lo."

“Tôi đã suy xét kỹ, tôi không làm."

“Cô nói cái gì?" Anh cơ hồ là không tin, với điều kiện tốt như vậy, lại có cô gái cự tuyệt anh.

“Tôi không làm, vì sao tôi phải làm tình nhân của anh. Sòng bạc nhiều ông chủ như vậy, ta tùy tiện tìm người gả, so với đi theo anh tốt hơn nhiều, cả đời không thể lộ ra ngoài ánh sáng, anh cho rằng tôi bị đổ nước vào não hả ?" Tiểu Ốc nói xong lãnh diễm hướng anh cười một tiếng, lại nói: “Anh không khỏi quá khinh thường Gemma tôi rồi."Đậu Diệc Phồn nghe xong, nhất thời đối với cô mất hứng thú. Loại con gái tham phú quý anh đã thấy nhiều, tính ra cô vẫn rất ngay thằng, chỉ là trong lòng không khỏi thất vọng. Cô gái này mặc dù dáng dấp có mấy phần giống Tiểu Ốc, nhưng hoàn toàn không phải là Tiểu Ốc. Tiểu Ốc mà anh biết sẽ không để tiền bạc ở trong mắt.

Đậu Diệc Phồn ảm đạm đứng dậy nói với cô: “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi! Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không trở lại quấy rầy cô. Sòng bạc bên kia, chờ cô xuất viện thì lại trở về làm!"

“Cảm ơn." Tiểu Ốc lạnh nhạt đáp lại một câu.

Đậu Diệc Phồn rời đi, thế giới của Tiểu Ốc lần nữa được yên bình. Sòng bạc chỗ Đậu Diệc Phồn là sòng bạc cao cấp, Tiểu Ốc cảm giác về sau sẽ rất khó nhìn thấy anh ấy đi!

Mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ hoàn toàn không phải là thời cơ tốt. Giờ đã biết anh làm việc ở đâu, về sau đợi có cơ hội thì sẽ tới hỏi anh.

Tiểu Ốc ở bệnh viện hai ngày sau thì trở về sòng bạc. Tốc độ bình phục của nàng tốt đến mức khiến người khác phải chắt lưỡi. Chủ yếu cũng là do Lữ Trị cho người tìm các loại thuốc đặc trị đặc biệt tốt, nên miệng vết thương khép lại rất nhanh.

Sau khi trở lại sòng bạc, trừ không thể mặc quần áo hở lưng, không thể vận động nhiều, những cái khác đều tốt. Cô chỉ cần ngồi ở một bên, giống như bình hoa, bồi bên cạnh khách đang ngồi đánh cuộc, lâu lâu lại cười thổi phồng khách là được. Nhưng vẫn không thấy Đậu Diệc Phồn, anh ở trên tòa nhà cao cấp đó thì sẽ không dễ dàng lộ diện.

An toàn của Tiểu Ốc so với trước kia đã khá hơn, trừ ở trong sòng bạc, khi ra ra vào vào đều đi có hai hộ vệ đi theo, hai mươi bốn giờ bảo vệ an toàn của cô. Dù sao bây giờ cô là "thẻ đỏ" của sòng bạc, rất đáng tiền cũng rất đắt hàng.

Lại qua ba ngày, cuối cùng cũngTiểu Ốc. Lúc buổi tối tan việc, cô xin quản lý nghỉ một ngày.

Cô đổi một bộ quần áo sáng long lanh, kêu tắc xi chạy tới một quầy rượu rất ầm ĩ. Cô chui vào trong đám người, nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, từ trong bao móc ra một cái áo khoác mặc vào, mang theo cái mũ cùng mắt kính gọng đen, nhanh chóng từ cửa sau chạy ra ngoài. Lữ Trị đã phái xe tới đợi ở cửa sau.

Tiểu Ốc nhanh chóng ngồi lên xe, nhìn một chút ngoài cửa xe, hết sức an tĩnh, nghĩ đến hai hộ vệ đã bị cô thành công bỏ rơi.

Cô lấy di động ra, đem sim điện thoại đang dùng ném vào túi xách, đổi cái khác, rồi gọi điện cho Lữ Trị: “Em đã lên xe."

“Được, anh chờ em." Lữ Trị nói xong cười ha hả cúp điện thoại.

Tiểu Ốc ngồi trên xe, tài xế trước mặt rất ít lời, nhìn có vẻ thật thà đàng hoàng. Anh ta lái xe về hướng bờ biển, Tiểu Ốc quay cửa kính xe xuống làm gió biển thổi phất qua tóc của nàng. Dần dần xe chạy đến một bến cảng tư nhân, trên bến cảng chỉ thấy một chiếc du thuyền đang đậu. Lữ Trị đứng ở bến cảng bên cạnh, vẫy tay về phía cô.

Tiểu Ốc xuống xe, đi tới chỗ anh. Gió biển thổi làm rối tóc của cô, Lữ Trị tiến lên mấy bước, dùng tay chỉnh lại một chút tóc cho cô: “Lạnh không?"

Tiểu Ốc lắc đầu: “Không lạnh, anh đưa cho em cái áo khoác này rất ấm."

“Vậy thì tốt, chúng ta lên thuyền trước." Lữ trị đứng đây một hồi, nên khi Tiểu Ốc bị anh nắm tay, liền có thể cảm thấy tay của anh bị gió biển thổi đến lạnh lẽo.

Cô khẽ cau mày nói: “Sao anh không ở trên thuyền chờ em? Ban đêm lạnh lắm."

“Không có việc gì, nhìn thấy em, anh cũng không lạnh." Lữ Trị đẩy cô lên du thuyền, kéo cô vào trong phòng ăn của khoang thuyền. Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ mỉm cười đưa cho họ thực đơn bữa ăn khuya.

Tiểu Ốc tùy ý chọn mấy món. Bữa ăn khuya được bưng lên, hải sản bên trong hết sức mới mẻ, còn có món Tiểu Ốc thích nhất là tha