Tổng Giám Đốc Độc Tài

Tổng Giám Đốc Độc Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322544

Bình chọn: 7.00/10/254 lượt.

miệng. Nếu nói ra nước mắt sẽ tranh nhau mà rơi xuống.

“ Tôi hôm nay quên mang ví tiền, đợi lát nữa sẽ nhờ người mang đến trả

cho anh!” Vội vàng nói xong, cô không quay đầu lại định bỏ đi ngay.

“ Không cần!” Huyền Diệu Phong chưa kịp nghĩ gì, nhanh chóng túm chặt lấy cánh tay cô. Đột nhiên anh thấy cô đang khóc, lóng ngóng không biết làm thế nào, không biết nên an ủi cô trước hay hỏi nguyên nhân làm sao cô

khóc.

Ái Thanh không tránh bàn tay anh, trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng yếu ớt nhen nhóm.

“ Có phải tôi đã nói gì sai hay không ? Tôi khiến cô giận , không vui sao ?” Huyền Diệu Phong cau mày, vô cùng khổ não.

Cô lắc đầu. Anh không thích cô, đó không phải lỗi của anh, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.

“ Vậy tại sao cô khóc?” Huyền Diệu Phong mơ hồ. Anh trước sau vẫn không hiểu, phải hỏi trực tiếp cô.

Ái Thanh vẫn lắc đầu như cũ, ngậm miệng không nói.

“ Hazzz!” Huyền Diệu Phong bó tay hết cách, không tìm ra điểm mấu chốt. “ Cô… ngày mai… có đến đây không?” Anh vắt óc tìm kiếm đề tài, không muốn cứ như vậy để cho cô đi.

“ Tôi sẽ nhờ người đưa điểm tâm đến

đây!” Ái Thanh cười trừ nói, dù sao đã thích một người, không phải nói

chấm dứt là chấm dứt ngay được đâu.

Tình yêu còn chưa bắt đầu, liền bị tuyên cáo kết thúc…. Thật buồn cười.

“ Cô sẽ không tới nữa sao?” Một hồi thanh âm thất vọng của Huyền Diệu Phong truyền đến cửa.

“ Như vậy, tôi sẽ không được nhìn thấy em nữa hay sao….” Anh gần như tự mình lẩm bẩm.

Tim Ái Thanh như cứng lại, tiếp theo nhịp tim bắt đầu mất không chế, đập loạn xạ trong lồng ngực.

“ Anh hy vọng muốn gặp tôi sao?” Nước mắt long lanh ướt nhòe khóe mi của

cô, Ái Thanh dè dặt không để ý, giọng nói khẩn trương ép hỏi.

Anh sợ làm phiền người ta, nói rõ ràng lại lần nữa cô dường như không hiểu ý anh. “ Tôi không phải vừa mới nói, mỗi ngày đều ngóng đợi hay sao?”

Nghe được lời giải thích của anh, Ái Thanh cười rộ lên: “ Anh mong nhìn thấy tôi? Không phải là mong chờ ăn điểm tâm sao?”

Oh! Trời ạ! Thật xấu hổ!

Cô hiểu sai ý rồi, thậm chí trong lòng còn tràn đầy bi thương, nước mắt tan nát trái tim còn không ngừng chảy xuống.

Ái Thanh không nhịn được muốn hét to, lại muốn cười to.

“ Ừ!” Huyền Diệu Phong gật đầu, thật không thể hiểu tại sao tâm tình của cô lại chuyển biến nhanh đến thế.

Lòng con gái, như kim đáy biển, quả không sai.

“ Em còn tưởng rằng….” Tô Ái Thanh muốn nói lại thôi, sợ rằng vui mừng

thái quá mà lại làm gì đó mất mặt, chỉ là, cũng muốn biểu lộ cô cũng

quan tâm đến anh.

“ Cho rằng cái gì?” Huyền Diệu Phong nhẫn nại hỏi.

“ Không có gì!” Ái Thanh nói dối cho qua. Cô không muốn sự hồ đồ của mình thành chuyện lưu truyền hậu thế.

Huyền Diệu Phong cười cười, cũng không tìm hiểu thêm.

Ái Thanh chìm đắm trong nụ cười tuấn lãng của anh, lồng ngực phập phồng,

không cách nào tự kiềm chế : “ Như vậy thì tiền hoa hồng…”



Không cần! Cô cứ giữ!” Huyền Diệu Phong dừng ánh mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, dịu dàng nói: “ Làm thành điểm tâm tạ lễ!”

Ái Thanh cong môi lên, mừng rỡ. Tâm trạng hiện giờ không từ nào có thể miêu tả được hết.

“ Cảm ơn!” Cô thấy hạnh phúc như thế sắp được bay lên trên trời.

Ánh mắt hai người trao nhau, phát ra những tia lửa mập mờ.

Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh, tất cả đều không cần nói.

Tình yêu, bắt đầu từ một ánh nhìn lưu luyến đang lặng lẽ đâm chồi. Mỗi ngày, từ trong giấc mơ tỉnh lại, Tô Ái Thanh đều tràn đầy nụ cười

ngọt ngào. Tất cả mọi người xung quanh đều bị hơi thở hạnh phúc của cô

xâm chiếm.

Bữa sáng hôm nay thật lạ. Vì người đứng đầu của Tô

gia, cha của Tô Ái Thanh –Tô Kiến Vũ hiếm khi ở nhà lại đang ngồi dùng

cơm. Ông năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, một thân tây trang chỉnh tề,

những nếp nhăn trên khuôn mặt ông không những không trông có vẻ già

nua, mà trái lại làm tăng thêm vẻ đẹp của người đàn ông trung niên thành đạt đầy cuốn hút.

Cùng chồng chênh lệch tám tuổi, Tô phu nhân

ngồi bên năm nay cũng đã bốn mươi bảy tuổi. Làn da của bà nhẵn mịn được

chăm sóc cẩn thận không tỳ vết, khí chất xuất chúng, năm tháng hầu như

không lưu lại dấu vết trên khuôn mặt của bà.

Chỉnh trang xong,

bước nhẹ từng bước xuống lầu, Tô Ái Thanh đi vào phòng ăn. Nhìn thấy cha cô đang ngồi ở đó, cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “ Ba, mẹ, chào

buổi sáng!”

“ Con ngồi xuống đây !” Tô Kiến Vũ vẻ mặt nghiêm túc, ra lệnh.

Ái Thanh nghe theo, nhẹ nhàng ngồi xuống, cảm thấy thái độ của cha cô có chút khác thường. “ Có chuyện gì sao? Ba?”

Tô Kiến Vũ nhìn chằm chằm vào đứa con gái bảo bối của mình một hồi lâu,

lấy giọng nghiêm túc chất vấn: “ Nghe nói, gần đây con có qua lại với

một cậu thanh niên , phải không?”

Ông thân là chủ tịch hội đồng

quản trị của cả một tập đoàn lớn, công việc bề bộn nhưng chưa bao giờ bỏ bê gia đình cùng người thân trong nhà.Nhất là đối với tình hình của đứa con gái bảo bối này, ông lại càng ân cần quan tâm, một điểm nhỏ cũng

không bỏ sót.

Ái Thanh trong lòng tuy có giật mình nhưng khôi

phục lại bình tĩnh rất nhanh , cô chỉ cúi đầu xuống, không có trả lời

câu hỏi của ba mình.


Lamborghini Huracán LP 610-4 t