
ạ nuốt nước miếng, chần chừ mở miệng: “Bọn họ ở trên sân thượng.”
Sân thượng?
Loan Đậu Đậu lập tức hiện ra hình ảnh ướt át, anh em cấm kỵ nhất là yêu, nhất định phải nhìn. Không đợi Kỳ Dạ mở miệng liền chạy về phía sân thượng.
Kỳ Dạ tối sầm mặt, cậu còn chưa nói hết! Còn nữa, phụ nữ có thai không nên nhảy, cô thật ngu ngốc.
Loan Đậu Đậu lén lút đẩy cửa trên sân thượng, không thấy hình ánh ướt át như cô hình dung mà là hình ảnh hai người đều bị thương. Hai người đàn ông lại đánh nhau, tôi đánh cậu một cước cậu đánh tôi một cước, không ai nhường ai giống như muốn đánh chết đối phương.
Thạch Thương Ly vứt áo khoác trên đất, chịu một cước vào mặt, Thạch Lãng tương đối thê thảm, bị đánh liên tục, khóe miệng chảy máu.......
Loan Đậu Đậu nhìn thấy sợ hết hồn, hai người có còn bé đâu? Từng này tuổi rồi còn chuyện gì không giải quyết được chứ? Nhất định phải đánh nhau sao? Quá trẻ con.
“Không được đánh.......”
Lúc hồi phục tinh thần thì thấy Thạch Lãng sắp đánh vào Thạch Thương Ly thì theo bản năng kêu một tiếng, nhấc chân chạy thật nhanh tới trước mặt Thạch Thương Ly!
“Vật nhỏ.......” Sắc mặt Thạch Thương Ly thay đổi.......
Thạch Lãng cũng giật mình, vội vàng thu lại quả đấm của mình, sau 0.01 giây thì dừng lại trước mặt cô, cứng ngắc giữa không trung.
Tim Thạch Thương Ly như muốn nhảy ra ngoài, kéo cổ áo cô quát: “Em điên sao? Không biết mình đang mang thai sao? Một cước này đánh xuống em và đứa bé đều nguy hiểm!”
Loan Đậu Đậu uất ức chu miệng, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn không nói gì. Không phải vì lo cho hắn, chân liền không sai bảo chạy tới sao, cô còn có biện pháp gì chứ. Anh còn hung dữ với tôi! Khốn khiếp!
Dưới ánh sáng xám xịt, khuôn mặt Thạch Lãng thoáng chút bi thương. Cho tới bây giờ đều là không phục, không cam lòng, vào giờ khắc này chợt dập tắt hy vọng. Cô quên cả an toàn hay nguy hiểm lao ra đứng trước mặt Thạch Thương Ly, đó là một loại bản năng. Là dành cho người mình yêu.......
Cuối cùng là hắn ta thua, không phải bởi Thạch Thương Ly mà là bởi người con gái hắn ta yêu nhất.
Thạch Thương Ly thấy bộ dáng đáng thương của cô nín giận trong lòng không mắng nữa. Tại sao cô lại không để ý đến bản thân, không quan tâm đến an toàn của đứa bé chứ?
Loan Đậu Đậu hít mũi còn chưa lên tiếng bụng đã bắt đầu kêu ùng ục.......
“Đi xuống ăn cơm.” Thạch Thương Ly bế cô lên, với sự thông minh của cô, đi cầu thang hắn cũng không yên tâm. Người này quá dễ dàng mất hồn, thần kinh không ổn định.
Loan Đậu Đậu bị hắn bế xuống, chỉ lo vấn đề đói bụng, quên mất trên sân thượng còn một người đan đứng tại chỗ, cực kỳ lâu không có nhúc nhích. Giống như bị người ta đánh, mất đi linh hồn, từ đó chỉ có một thân xác trôi qua cuộc sống bình thường.
Thạch Thương Ly đưa một miếng bánh ngọt cho cô ăn trước, sau đó xắn tay áo xoay người đi vào phòng bếp.
Loan Đậu Đậu ăn hết miếng bánh ngọt vẫn chưa thỏa mãn, liếm miệng hỏi: “Em đói, muốn ăn bánh ngọt nữa.”
“Không thể, tí nữa ăn cơm.” Thạch Thương Ly quả quyết từ chối.
Loan Đậu Đậu cong miệng. Có chút không vui. Len lén liếc vào phòng bếp, Thạch Thương Ly biết nấu cơm sao? Hay có người giúp việc bên trong? Tám phần là giám sát người giúp việc nấu cơm, hắn không làm gì.
Bốn mươi phút sau Thạch Thương Ly đi ra.
Nhìn trên bàn đơn giản bốn món mặn một món canh, Loan Đậu Đậu ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm. Không kịp chờ đợi liền ăn ngấu nghiến, một chút tao nhã cũng không có. Thạch Thương Ly nhìn cô ăn giống như con heo nhỏ, môi mỏng không khỏi nở nụ cười.
Ăn được một nửa Loan Đậu Đậu chợt ngẩng đầu chăm chú hỏi: “Người giúp việc đâu? Sao chưa đi ra?”
Thạch Thương Ly nhíu mày, nghi ngờ: “Người giúp việc nào?”
Loan Đậu Đậu kinh ngạc, nhìn khuôn mặt vô tội của Thạch Thương Ly, tức giận. Cắn răng nghiến lợi: “Anh đừng nói với em những món này đều do anh làm, sao em lại không biết là anh còn có thể nấu cơm?”
“Anh không thích món ăn tây, đi học rất ít ăn đồ ăn Trung Quốc trừ đồ mình nấu, không có cách nào khác.” Thạch Thương Ly trả lời.
Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Nhà anh có rất nhiều tiền mà! Sao lại không thể thuê cho anh một đầu bếp Trung Quốc chứ?”
“Từ lúc cấp ba anh đã ra ngoài ở, sống tự lập.” Thạch Thương Ly giãi bày sự thật còn chưa phát hiện ra cô tức giận. Mặc dù gia cảnh nhà hắn khá tốt nhưng không có nghĩa hắn sẽ giống công tử không biết làm gì. Ngược lại cuộc sống của hắn không khác người bình thường lắm, nhiều lắm là về mặt tình cảm khá phong phú. Hắn lớn lên càng đẹp trai nên không có biện pháp tránh khỏi.
“Phân Ruồi khốn nạn” Loan Đậu Đậu la to, tức giận đến nỗi hai mắt tóe lửa. Rõ ràng có thể tự lo cho bản thân, lại có tiền thuê người giúp việc, hắn lại muốn cô đến làm người giúp việc nấu nướng dọn dẹp! Khốn nạn!
Thạch Thương Ly nhíu mày, kinh ngạc, sao tính tình của cô có thể chợt trở nên nóng nảy, sau đó liền nghĩ đến người ta thường nói tính tình phụ nữ có thai thất thường, nóng nảy dễ giận dỗi nhưng không thể để quá kích động, nếu không dễ dàng sinh non. Vì vậy hắn rất thông minh nói sang chuyện khác: “Kỳ Dạ đâu?”
Loan Đậu