
thủy tinh giống như có thể thấy Kỳ Dạ ở bên trong. Dùng hết sức nắm bàn tay cô, nghe tiếng chân Thạch Thương Ly từ từ biến mất, nhẹ giọng nói: “Cô cùng ông ta về sao?”
Loan Đậu Đậu liếc nhìn Kuroki ở cuối hành lang, thu hồi ánh mắt gật đầu: “Ừ! Những ngày qua là chú Kuroki chăm sóc tôi.”
“Cô và Thạch Lãng.......”
“Không sao!” Loan Đậu Đậu nhanh chóng cắt lời anh ta, giọng bình thường: “Bây giờ tôi không muốn gì chỉ muốn anh cùng Kỳ Dạ có thể bình an vô sự, tôi nghe chú Kuroki nói Hàn Tĩnh......mang thai đứa bé của anh.”
Thẩm Nghịch cúi đầu, sắc mặt tràn đầy áy náy cùng bất đắc dĩ, khóe miệng khẽ tự cười giễu: “Nhìn Kuroki có thể biết ông ấy đã điều tra rõ ràng quá khứ của tôi, cô đều biết hết rồi.”
“Thật xin lỗi tôi chỉ muốn quan tâm anh cùng Kỳ Dạ.”
“Đứa ngốc, nói lung tung gì!” Thẩm Nghịch ngẩng đầu vuốt vuốt mái tóc của cô, ánh mắt phức tạo, khóe miệng khẽ nở nụ cười khó coi: “Anh trai Hàn Tĩnh là bạn tình dục của tôi, cậu ấy đối với tôi rất chân thành, đáng tiếc.......Tôi không thích cậu ấy! Nhưng khi cậu ấy lấp đầy khoảng trống trong lòng, kéo tôi từ bóng tối ra ánh sáng, vì tôi mà làm rất nhiều việc nhưng tôi vẫn không thích cậu ấy. Ngày đó khi lái xe chúng tôi cãi nhau, tôi lạc tay lái gây tai nạn, cậu ấy dùng cơ thể bảo vệ tôi. Lúc cậu ấy chết, đôi mắt tôi cũng không còn nhìn thấy ánh sáng.......”
“Cho nên anh tiếp quản công ty của anh ta và chăm sóc em gái anh ta.”
“Tôi biết Hàn Tĩnh thích tôi. Nhưng cô biết tôi không thích phụ nữ, tôi chỉ xem cô ấy như em gái. Nhưng chiều cô ấy hư, rất hay tùy hứng. Tôi vẫn luôn tránh né, hi vọng cô ấy có thể hiểu. Đáng tiếc cho tới bây giờ cô ấy vẫn không hiểu, hơn nữa cô ấy biết tôi ở chung với Kỳ Dạ còn tệ hơn. Tôi không muốn cô ấy làm tổn thương Kỳ Dạ nên tách ra. Tôi không nghĩ tới chính là cô ấy to gan bỏ thuốc kích thích tôi, đêm đó liền.......”
“Cô ấy mang thai con anh nhưng lòng anh không bỏ được Kỳ Dạ!” Loan Đậu Đậu than thở, nếu như không phải Thẩm Nghịch cảm thấy có lỗi với anh trai cô ấy có lẽ trong lòng sẽ không dễ tha thứ cho hành động của Hàn Tĩnh.
Ngón tay thon dài của Thẩm Nghịch sờ lên cánh cửa thủy tinh giống như xuyên qua cánh cửa thủy tinh có thể chạm đến mặt của cậu. “Tôi thật sự không nghĩ tới, cậu ấy sẽ vì tôi.......” Ngay cả bản thân cũng không cần!
“Tôi cảm thấy giống như ông trời đang đùa giỡn chúng ta. Sau này anh định thế nào?” Loan Đậu Đậu hỏi. Kỳ Dạ không sao như vậy Thẩm Nghịch vẫn kết hôn với Hàn Tĩnh sao?
Thẩm Nghịch khẽ cười: “Trước khi phẫu thuật cậu ấy đã đồng ý với tôi sẽ không chết, tôi đồng ý với cậu ấy cả đời sẽ không kết hôn.”
Loan Đậu Đậu gật đầu! Đó cũng là chuyện tốt, về sau sợ rằng con đường của Thẩm Nghịch và Kỳ Dạ sẽ càng khó đi hơn vì sự hiện diện của Hàn Tĩnh cùng đứa bé.
Lúc rời khỏi bệnh viện trời đã tối, cả thành phố mở đèn rực rỡ nhưng không có chiếc đèn nào thuộc về cô. Bỗng nhiên có người nắm tay cô, quay đầu lại dưới ánh đèn đường có thể thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, sau đó liền nghe thấy giọng nói chỉ xuất hiện trong mơ: “Bảo bối.......”
Khàn khàn có mấy phần mê ly.
Loan Đậu Đậu muốn thoát khỏi tay hắn nhưng không được, nhíu mày: “Anh muốn làm gì?”
“Em và Kuroki có quan hệ thế nào?” Thạch Thương Ly gia tăng sức nắm tay cô, bàn tay mảnh khảnh như vậy, rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra những chuyện gì, tại sao có thể gầy như vậy?
Không phải cô ấy ở chung với Thạch Lãng sao? Sao lại xuất hiện cùng Kuroki?
“Liên quan gì đến anh?” Loan Đậu Đậu đèn nén rung động trong lòng, hắn hỏi như vậy là vẫn còn quan tâm cô sao?
Hắn không hận cô sao? Không phải hắn nói vĩnh viễn không muốn thấy cô sao?
Thạch Thương Ly cầm tay cô kéo cô ôm vào ngực, cúi đầu ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lẽo: “Em là mẹ của con trai anh, sao có thể không liên quan đến anh?”
“Nhưng anh nói.......”
“Buông cô ấy ra.” Giọng nói lạnh lẽo cắt đứt lời nói của Loan Đậu Đậu, quay đầu lại thấy Kuroki đang đi tới, khuôn mặt khắc nghiệt, hơi thở uy nghiêm cùng đầy sát khí.
Đậu Đậu lập tức biết trong lòng Kuroki đang suy nghĩ gì lập tức dùng sức giãy giụa trong ngực hắn, cầm tay ông nói: “Cháu mệt rồi chúng ta về khách sạn thôi.”
“Bảo bối.......” Thạch Thương Ly đi lên muốn nắm tay Loan Đậu Đậu lại bị Kuroki ngăn lại, ánh mắt sắc bén nhìn Thạch Thương Ly, mím môi nói: “Không được đến gần cô ấy nữa!”
Loan Đậu Đậu cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Thạch Thương Ly, chỉ nắm quần áo Kuroki, giọng nói cầu xin: “Chúng ta về khách sạn có được không?”
Kuroki buông tay ôm Đậu Đậu xoay người đi, giọng nói lạnh lẽo mà cứng rắn của ông vang vọng trong gió truyền đến tai Thạch Thương Ly: “Người nhà họ Thạch tốt nhất nên tránh xa cô ấy.”
Một trận gió thổi qua, ánh đèn mờ không che được đôi mắt tĩnh mịch mà sắc bén của hắn nhìn chằm chằm bóng hai người biến mất trong đêm. Chân mày nhíu lại không giấu được kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Không phải Đậu Đậu gả cho Thạch Lãng rồi sao? Không phải cô mang thai con của hắn ta sao, sao lại ở chung với Kuroki? Hơn nữa có thể thấy quan hệ của hai người rất tốt......
Hắ