
oan Đậu Đậu nghe.” Người giúp việc đưa điện thoại tới, giọng nói cung kính.
Kuroki nhìn điện thoại, mặc dù không biết đầu dây bên kia là ai nhưng nếu có thể khiến cho Loan Đậu Đậu mở miệng nói chuyện vậy cũng nên thử một chút. Lấy điện thoại nói: “Cô đi xuống đi.” Xoay người đi vào phòng Loan Đậu Đậu.
“Có người gọi điện thoại tìm cháu.” Kuroki đi vào nói rồi đưa điện thoại đặt cạnh tai cô, Loan Đậu Đậu cũng không né tránh......
“Đậu Đậu.......Kỳ Dạ.......Kỳ Dạ sắp chết.......”
Một câu nói đơn giản hoàn toàn khiến sắc mặt Loan Đậu Đậu trắng bệch, đầu dây bên kia không nói thêm gì chỉ truyền đến âm thanh nghẹn ngào không thể nhận ra nhưng từng nhịp hô hấp của đối phương cô đều có thể nghe thấy rõ ràng. Sống lưng cứng đờ, ánh mắt trống rỗng.......
Kuroki kinh ngạc nhìn phản ứng của cô cũng không hiểu rốt cuộc thế nào. Rốt cuộc là điện thoại của ai lại có thể khiến cho cô có phản ứng như vậy?
Một giây tiếp theo Đậu Đậu đứng dậy nhấc chân muốn chạy ra khỏi phòng lúc gần đến cửa lại bị Kuroki bắt được bả vai. Quay đầu nhìn Kuroki với ánh mắt kinh ngạc chỉ nghe ông nói: “Cháu muốn làm gì?”
“Về nước! Cháu muốn về nước! Lập tức về nước!” Loan Đậu Đậu trả lời dứt khoát, thái độ vô cùng kiên định.
Kuroki nhíu mày trầm giọng nói: “Cháu vừa mới quay lại không thể quay về! Đậu Đậu mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cháu. Bọn họ làm cháu tổn thương còn chưa đủ sao?”
“Cháu muốn quay về, chú Kuroki cháu nhất định phải quay về!” Ánh mắt Loan Đậu Đậu tràn đầy hi vọng. Mặc dù không nói đã xảy ra chuyện gì nhưng khiến cho Thẩm Nghịch khóc thành như vậy nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.
Kỳ Dạ sắp chết......
Kỳ Dạ sắp chết, Thẩm Nghịch cũng sẽ không sống nổi.......
Cho nên cô phải quay về! Nhất định phải ở bên cạnh Thẩm Nghịch......
Kuroki nhìn cô một lúc lâu, đối với thái độ kiên định của cô chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Chú về cùng cháu, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của chú.”
Ánh mắt Loan Đậu Đậu cảm động: “Cảm ơn.”
Mặc kệ cô muốn làm gì chú Kuroki đều dung túng cùng bảo vệ cô.
Thẩm Nghịch vẫn đứng trước phòng phẫu thuật nước mắt vẫn không ngừng rơi, sắc mặt nhếch nhác. Chợt nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, khuôn mặt bọ đấm một cái.
Đôi tay Thạch Thương Ly túm chặt cổ áo anh ta: “Thẩm Nghịch, cậu đã đồng ý với tôi thế nào? Nó là em trai tôi!”
“Buông anh ấy ra! Là em trai anh muốn nhảy liên quan gì đến Thẩm Nghịch?” Hàn Tĩnh đi lên muốn ngăn cản Thạch Thương Ly.....
“Cô cút ngay!” Thạch Thương Ly muốn hất tay thì Thẩm Nghịch lại bắt được tay hắn, trầm giọng nói: “Cô ấy mang thai con tôi.”
Trong nháy mắt Thạch Thương Ly ngây ngẩn cả người, ánh mắt phiêu đãng, hồi lâu không nói một câu. Cuối cùng cũng chỉ có thể buông tay, ánh mắt lo lắng nhìn ánh đèn hắt ra từ phòng phẫu thuật, nhíu mày. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là Đậu Đậu, bây giờ là Kỳ Dạ......
“Thẩm Nghịch, anh không sao chứ?” Hàn Tĩnh lo lắng nhìn máu tụ trên gò má anh ta, đưa tay muốn vuốt ve thì lại bị Thẩm Nghịch tránh né.
“Hành Tĩnh, em về trước đi.”
“Không, em muốn ở đây cùng anh. Bảo bối muốn ở bên cạnh ba.” Hàn Tĩnh quật cường trả lời.
“Hàn Tĩnh.” Giọng Thẩm Nghịch lạnh lùng.
Hàn tĩnh cắn môi không phục nhìn anh ta lại nhìn Thạch Thương Ly, cuối cùng chỉ có thể về trước.
Dù sao chỉ cần đứa bé trong bụng cô ta bình an ra đời. Đời này Thẩm Nghịch cũng sẽ không thể né tránh cô ta. Cô ta muốn dây dưa cả đời với anh ta, tuyệt đối không buông tay.
Hai người đàn ông cũng không nói chuyện, ánh mắt đều nhìn về một phía, sắc mặt nặng nề, đối với bọn họ người ở bên trong đều có vai trò rất quan trọng!
Chợt một y tá đi ra vội vàng nhìn bọn họ: “Tình huống bây giờ của bệnh nhân rất nguy hiểm, phải tiến hành hai cuộc phẫu thuật cùng một lúc cần người nhà ký tên.”
“Tôi là anh trai cậu ấy.” Thạch Thương Ly trầm giọng nói: “Xin mọi người hãy cứu cậu ấy!”
Y tá gật đầu: “Được.” Quay đầu nhìn Thẩm Nghịch: “Anh có phải là anh Thẩm không? Tạm thời bệnh nhân hơi tỉnh, cậu ấy muốn gặp anh nếu không sẽ không chịu tiến hành phẫu thuật.”
Thẩm Nghịch ngẩn người, không nghĩ tới cậu ấy lại muốn gặp mình. Lập tức gật đầu: “Được, tôi đi cùng cô.”
“Mẹ Kỳ Dạ chính là vì yêu điên cuồng mà chết, tôi không muốn cậu ấy đi theo con đường của mẹ cậu ấy.”
Thẩm Nghịch cứng đờ sống lưng, hiểu lời hắn nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ấy đi con đường kia.”
“Kỳ Dạ.......” Thẩm Nghịch đứng trước bàn mở, bàn tay run rẩy nắm tay cậu lo lắng cùng sợ hãi. Nếu như giờ phút này có thể nhìn thấy thì thật tốt, có thể biết cậu bị thương nghiêm trọng thế nào nhưng anh ta không nhìn thấy chỉ có thể cảm nhận qua bàn tay, hình như có chất lỏng dính tay, cánh mũi đều là mùi máu tanh.
Kỳ Dạ chậm rãi mở mắt, nhìn dáng vẻ sợ hãi của anh ta, khóe miệng hơi mở muốn nói chuyện lại nói không nên lời, tay bị anh ta nắm chặt nhưng một chút hơi sức cũng không có. Chỉ có thể thấy cả người máu đầm đìa nhìn thấy mà ghê.
Giờ phút này cậu cảm thấy may mắn vì Thẩm Nghịch không nhìn thấy, không thấy vẻ nhếch nhác lúc này của cậu.
Thẩm Nghịch nghiêng người, bàn