
ên cảm nhận cảm giác khi làm trên ghế salon, cảm giác thật không tệ......Sau này có thể thử xem! Đi tới cửa, Kỳ Dạ lắc lắc hai tay mình: “Này! Rốt cuộc mày đang suy nghĩ lung tung cái gì! Đây chỉ là một cuộc quan hệ bình thường! Cũng chỉ là hai người bị cấm dục quá lâu, không có cách nào khống chế......Mày nói lung tung cái gì?”
“A a a a a a!” Kỳ Dạ phát điên nắm tóc mình, rốt cuộc Thẩm Nghịch có ý gì? Rốt cuộc có muốn quay lại với cậu hay không?
Không nghĩ tới đáp án, cậu mệt mỏi vô hồn đi vào phòng. Phòng khách đã được người giúp việc dõn dẹp sạch sẽ, Satsuma ngoan ngoãn nằm trên ban công phơi nắng. Ngửa đầu nhìn Thạch Thương Ly trên hành lang, thật nhanh đi tới trước mặt hắn nói: “Anh không sao chứ?”
Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh tanh không có chút tình cảm.
“Tiểu thối.......”
“Nó không sao.” Thạch Thương Ly cắt lời cậu, giọng trầm thấp hỏi: “Cậu đi tìm Thẩm Nghịch rồi sao?”
Kỳ Dạ sửng sốt một chút như đứa con ngoang gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt Thạch Thương Ly thoáng qua một tia phức tạp cùng mâu thuẫn, than thở, không biết nên nói thế nào với cậu. Xoay người đi về phía phòng tiểu thối lạnh nhạt mở miệng: “Tốt nhất nên có chừng mực với cậu ấy, cậu ấy không thể cho em hạnh phúc.”
Kỳ Dạ ngây ngẩn người nhìn bóng lưng cô đơn của Thạch Thương Ly, không phải Thẩm Nghịch là anh em tốt của anh trai sao? Nếu anh trai không phản đối cậu ở chung với đàn ông thì sao lại phản đối cậu ở chung với Thẩm Nghịch.
Là bởi vì cô gái kia sao?
Đúng vậy! Đến bây giờ vẫn không có tin tức gì của cô gái kia. Thẩm Nghịch cũng không nói với cậu đã giải quyết hay chưa. Giữa bọn họ vẫn còn vướng bận sao?
Thạch Thương Ly ngồi cạnh giường con trai nhìn nó ngủ say, khuôn mặt nhỏ bé, ánh mắt đau thương. Hơi than thở, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt trắng nõn của nó.
“Con trai, mẹ con không quan tâm tới hai người chúng ta rồi.”
“Sao cô ấy có thể nhẫn tâm như vậy? Sinh con ra rồi lại không muốn con? Khiến ba yêu mẹ lại không chịu trách nhiệm?”
“Con trai, chờ con lớn lên một chút rồi đi tìm mẹ được không? Ba không biết có thể tìm mẹ về được không.”
Kỳ Dạ đứng ở cửa nhìn bộ dạng của Thạch Thương Lu không nhịn được than thở trong lòng. Anh trai rất thích Đậu Đậu. Đậu Đậu nói bản thân tự nguyện làm cho anh trai không chịu nổi. Anh trai muốn cướp cô ấy lại từ tay Thạch Lãng sao? Nếu để cho người ngoài biết thì phải làm sao?
Hơn nữa bọn họ đã đăng ký kết hôn......
Mặc dù anh trai có muốn giành cũng không được!
“Mình chỉ sợ anh ta không có cơm ăn cho nên đưa cơm cho anh ta! Không có ý gì khác......Thật không có!” Kỳ Dạ ôm thức ăn trong tay đứng trước cửa phòng làm việc, miệng lẩm bẩm tự cảnh cáo mình, không được suy nghĩ nhiều!
“Bản thiếu gia có tấm lòng thiện lương nên đành vậy!”
Không nhịn được tự khen mình, trực tiếp mở cửa, ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì ngây người.......
Hai người kia cũng ngây người, cô gái dính trên người Thẩm Nghịch nở nụ cười chiến thắng, ánh mắt hả hê nhìn Kỳ Dạ, không nói một lời chỉ là đôi tay ôm Thẩm Nghịch chặt hơn. Thẩm Nghịch nhíu mày bởi vì khoảng cách xa nên không thấy rõ chỉ thấy mờ ảo một cái bóng, trực giác nói cho anh ta biết là ai.
“Hai người.......” Kỳ Dạ sững sờ nhìn bọn họ một lúc lâu không biết nên nói gì, cúi đầu nhìn đồ ăn trong tay, đi tới đặt trên bàn làm việc, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nghịch không chớp.
“Tôi mua cho anh rất nhiều đồ ăn.......Anh có thể đặt trong tủ lạnh từ từ ăn, không khó lắm anh có thể tự giải quyết.” Kỳ Dạ suy nghĩ một chút vẫn tự mình ôm thức ăn đi đến tủ lạnh để thức ăn vào. Bởi vì Thẩm Nghịch hay thức đêm làm thêm giờ. Nhất định phải chuẩn bị đồ ăn đêm.
Kỳ Dạ đứng trước tủ lạnh, phân loại từng thứ, bề ngoài vẻ mặt bình tĩnh nhưng bàn tay run rẩy.
“Kỳ Dạ......”
“Tôi với Thẩm Nghịch sẽ kết hôn.” Cô gái mở miệng trước cắt ngang lời Thẩm Nghịch. Sắc mặt kiêu ngạo như nữ vương nhìn Kỳ Dạ.
Bùm.......
Lon nước uống trong tay Kỳ Dạ rơi xuống lăn trên sàn nhà dừng ngay cạnh chân Thẩm Nghịch. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nghịch còn có cô gái bên cạnh anh ta, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề!
Nếu không sao lại nghe thấy tin Thẩm Nghịch muốn kết hôn? Không phải anh ta đồng tính sao? Sao có thể kết hôn?
Cô gái ôm cánh tay Thẩm Nghịch, khuôn mặt tươi cười: “Tôi có thai cho nên chúng tôi sẽ kết hôn. Anh nhớ tham gia hôn lễ nhé.”
Mang.......thai.......
Kỳ Dạ nhìn thẳng bụng cô gái, nhìn thế nào cũng không giống mang thai. Nếu như cô có thai chẳng phải biểu lộ cô cùng Thẩm Nghịch.......Tim rút gân đau, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nghịch.
Tại sao anh ta không mở miệng nói chuyện?
Cô gái kéo kéo tay anh ta, cười đùa nói: “Thẩm Nghịch, anh nói xem có phải không?”
Ánh mắt u ám của Thẩm Nghịch tràn đầy phức tạp cùng mâu thuẫn, một lúc sau thì biến mất, chỉ gật đầu giọng trầm thấp có chút nặng nề: “Kỳ Dạ, anh sẽ kết hôn với Hàn Tĩnh. Đến lúc đó......”
“Không thể nào!” Kỳ Dạ đột nhiên đứng lên, không biết là do ngồi quá lâu, hai chân tê dại, cảm thấy chóng mặt. Chân lùi về sau mấy bước, đôi tay tựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm an