XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327413

Bình chọn: 7.5.00/10/741 lượt.

vẫn hoang mang con đường về sau sẽ đi thế nào nhưng nếu ở bên cạnh Thạch Thương Ly vậy thì không có gì lo rồi.

Có người đã từng nói nếu muốn biết người đàn ông đó có thật lòng yêu bạn hay không, hãy để người đàn ông đó cõng bạn đi mười lăm phút thôi. Nếu như đi hết mười lăm phút, người đó đã mệt không thở nổi đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn không thả bạn xuống đó chính là người yêu bạn thật lòng.

Loan Đậu Đậu thấy Thạch Thương Ly không thả cô xuống nhưng cô biết tim hắn đang đập như đánh trống cũng như cô là dùng tim yêu đối phương!

Cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, từ trong xe một bóng màu đen bước xuống, không che ô, không nói gì chỉ nhìn bóng dáng bọn họ càng ngày càng cách xa trong màn mưa, muốn nói chuyện nhưng cổ họng căng thẳng.

Không hiềm hãm được bước trong mưa đi theo phía sau bọn họ, cách bọn họ một đoạn xa, khi ở trên xe thấy bọn họ trong biển thiếu chút nữa biến mất, một giây kia hắn ta mới biết người mà mình yêu thương nông cạn thế nào!

Hắn ta tự cho mình đúng, tự cho rằng tình yêu của hắn ta dành cho cô tốt nhất thế giới cũng là chân thật nhất nhưng lại quên mất nếu cô không yêu thì tình yêu của hắn ta không đáng giá một đồng.

Trong lòng Đậu Đậu từ đầu đến cuối chỉ có một người là Thạch Thương Ly.

Thạch Lãng cúi đầu, bàn tay đặt lên ngực trái, thật là đau. Thì ra khi người ta càng muốn có ấm áp thì càng không thể nào lấy được. Khi cô cho hắn ta một chút thương hại thì hắn ta lại cho rằng có thể có được sự ấm áp của cô, quanh quẩn một vòng mới biết hắn ta chưa bao giờ có được sự ấm áp đó.

Hắn vẫn cô độc, những năm này hắn vẫn cô độc một mình.

Từ trong túi quần móc ra một hộp nhung, mở ra là một chiếc nhẫn kim cương rất tinh xảo, hắn ta tìm thật lâu mới có thể mua được cho cô nhưng giờ phút này không cần nữa! Bây giờ cả thế giới đối với cô mà nói chỉ có Thạch Thương Ly là tốt nhất.

Buông tay đi Thạch Lãng, mày có thể trói chặt cô ấy cả đời nhưng không thể có được trái tim cô ấy, không phải của mày thì vĩnh viễn không thuộc về mày. Chẳng lẽ mày muốn nhìn cô ấy vĩnh viễn khổ sở như vậy sao?

“Ngài Thạch.” Tài xế xuống xe che dù cho hắn ta, Thạch Lãng đẩy câu dù ra đưa cái hộp cho tài xế, giọng nói khàn khàn: “Cầm nó về đi, đừng đi theo tôi.”

Im lặng xoay người đi theo sau bọn họ......

“Nhưng ngài Thạch......ngài Thạch.....” Tài xế kêu nhiều lần Thạch Lãng cũng không phản ứng, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay chỉ có thể lắc đầu thở dài!

Thạch Thương Ly cõng Đậu Đậu tới trước cửa, Hàn Khác Thành cùng Kuroki đứng che ô lẳng lặng chờ bọn họ, sắc mặt Hàn Khác Thành khẩn trương nhìn thấy Đậu Đậu bình yên vô sự liền thở phào nhẹ nhõm! Ông ấy cũng biết Thạch Thương Ly ở đây thì Đậu Đậu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Đậu Đậu từ lưng hắn trượt xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Khác Thành, mặc dù ở trong nước biển lạnh lẽo lại ở cạnh Thạch Thương Ly ấm áp nhưng giờ phút này vẫn không biết nên đối mặt với Hàn Khác Thành thế nào!

“Ba” nghẹn trong họng không thể nào nói ra được.

Hàn Khác Thành dường như biết cô đang mâu thuẫn chỉ nhẹ nhàng cười cười khẽ nói: “Quay lại là tốt rồi.”

Loan Đậu Đậu gật đầu, bàn tay vẫn nắm chặt quần áo Thạch Thương Ly, nếu như không có hắn đỡ cô không biết cô sẽ thế nào!

Ánh mắt dịu dàng của Hàn Khác Thành thấy bóng đen từ xa đến gần, ánh mắt càng ngày càng lạnh, cuối cùng không còn sự dịu dàng nữa chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Đậu Đậu phát hiện có gì đó không đúng, cùng Thạch Thương Ly đồng thời quay lại thấy Thạch Lãng thì sắc mặt hơi biến đổi, nhìn nhau, không ai biết tại sao hắn ta lại tới đây.

Hàn Khác Thành đi tới đứng trước mặt Thạch Lãng, đôi mắt sắc bén như muốn đem hắn lăng trì.

Thạch Lãng chỉ nhìn Đậu Đậu, nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau, khóe miệng khẽ nở nụ cười tự giễu.

“Cậu chính là Thạch Lãng!” Giọng Hàn Khác Thành gần như lạnh như băng.

Thạch Lãng thu hồi ánh mắt không nói gì gật đầu.

Một giây tiếp theo Hàn Khác Thành hung hăng đá vào bụng của hắn ta, dùng nhiều sức đến nỗi hắn bắn ra một đoạn ngã trên mặt đất.

Thạch Lãng ho nhẹ, một tay chống trên mặt đất, một tay gạt sợi tóc xõa xuống, ánh mắt khinh thường nhìn Hàn Khác Thành, nở nụ cười phức tạp khó hiểu.

Hàn Khác Thành nhíu mày, đối với phản ứng của hắn ta vô cùng không vui, đi tới vừa muốn động thủ thì Đậu Đậu đột nhiên buông tay Thạch Thương Ly, đứng trước mặt Hàn Khác Thành nghiêng đầu nhìn Thạch Lãng ngẩng đầu kiên định nói: “Không nên làm anh ta bị thương!”

“Đậu Đậu!” Hàn Khác Thành trầm giọng nói, cau mày nhìn cô: “Con còn muốn giúp người này?”

Loan Đậu Đậu cắn môi, không dám nhìn Thạch Thương Ly, chỉ hít sâu kiên quyết không cho Hàn Khác Thành đánh Thạch Lãng “Không nên làm anh ta bị thương! Tôi xin ông!”

Thạch Lãng ngẩng đầu, ánh mắt nhìm chằm chằm bóng lưng gầy gò của cô, không dám tin. Hắn ta hại cô thê thảm khiến cô không thể nào ở chung một chỗ với Thạch Thương Ly, chịu nhiều đau khổ, sao cô còn cứu hắn ta?

Cô còn có thể.......

Loan Đậu Đậu, rốt cuộc tại sao? Tại soa em lại thiện lương như vậy.......Thiện lương đến mức người hại em không thể tin được?

Hàn Khác Thành bự