
tơ lụa của cậu: “Không có việc gì, chỉ
cần cô ta không đề cập tới chuyện kia, cậu cũng đừng lo lắng! Chỉ cần
chăm sóc thật tốt Thẩm Nghịch, sau này còn chăm sóc cho đứa bé!”
Kỳ Dạ có chút không hiểu ý cô: “Tôi có cảm giác rất là lạ, Hàn Tĩnh sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế?”
“Nói không chừng là do lương tâm cô ta đột nhiên trỗi dậy đây.”
Loan Đậu Đậu khóe miệng nhếch lên nặn ra nụ cười không tự nhiên...
Kỳ Dạ nằm trên giường nhìn trần nhà suy nghĩ liền gật đầu: “Cũng có thể!
Dù sao đứa bé trong bụng cô ta cũng là của Thẩm Nghịch, hơn nữa nếu như
cô ta thật sự yêu Thẩm Nghịch, cũng sẽ không làm gì quá đáng. Dù sao
Thẩm Nghịch cũng chưa bao giờ yêu cô ta!”
Đậu Đậu không nói gì,
Kỳ Dạ đúng là quá lương thiện với đơn giản. Bụng dạ đàn bà như Hàn Tĩnh, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho chúng ta được.
“Đúng rồi, cô
với anh trai như thế nào rồi? Tại sao cô còn chưa ly hôn với Thạch Lãng
nữa?” Kỳ Dạ nhíu mày không vui nói: “Tôi rất muốn tham dự hôn lễ của hai người”
Loan Đậu Đậu sắc mặt rất không tự nhiên, trầm giọng
nói: “Tôi sẽ không ly hôn với Thạch Lãng. Cũng sẽ không kết hôn với
Thạch Thương Ly nữa!”
“Hả?” Kỳ Dạ trực tiếp ngồi dậy, xoay
người nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là tại sao? Không phải cô yêu
anh trai tôi à? Tại sao lại không ly hôn với Thạch Lãng? A, tôi biết
rồi, có phải Thạch Lãng không chịu ly hôn với cô không, muốn cả đời này
bám lấy cô, không cho cô lấy anh trai? Đáng ghét! Anh ta so với tảng đá
còn khiến người ta chán ghét hơn! Không được, tôi phải đến chửi anh ta,
không được thì đánh anh ta, thế nào cũng phải bắt anh ta ly hôn với
cô.”
Nói xong, Kỳ Dạ bước xuống giường, Đậu Đậu vội đưa tay ra nắm tay của cậu ta, “Đừng đi, Kỳ Dạ! Là do tôi tự nguyện!”
Kỳ Dạ sửng sốt, cơ thể cứng lại, quay đầu ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: “Cô
có biết mình đang nói gì không? Làm sao cô có thể như vậy? Chẳng lẽ cô
định cả đời này làm vợ trên danh nghĩa của Thạch Lãng sao? Cô coi anh
trai là gì? Tiểu tử thối là gì?”
Loan Đậu Đậu nắm chặt cánh tay Kỳ Dạ, cắn chặt môi, chậm rãi cúi đầu, giọng áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
“Người cô phải nói xin lỗi là anh trai! Anh ấy không để ý đến chuyện lúc
trước, hơn nữa còn yêu cô hơn so với lúc đầu! Chuyện ở Nhật Bản tôi cũng đã nghe nói, anh trai tốt như vậy, làm sao cô có thể đối xử nhẫn tâm
với anh ấy như vậy? Thật không công bằng! Tiểu thối sau khi lớn lên, rốt cuộc phải gọi cô là mẹ hay là dì? Cô có bao giờ suy nghĩ chưa?"
Loan Đậu Đậu buông lỏng tay của mình, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi! Tôi
biết làm như vậy là không công bằng với Thạch Thương Ly... Nhưng tôi
cũng không có cách nào khác... Thật xin lỗi! Tôi có nỗi khổ tâm không
thể nói được, thật xin lỗi, tôi đi trước.”
Vội vã xuống giường, cũng không kịp đi dép, Loan Đậu Đậu chạy như bay xuống cửa nhà.
Thạch Thương Ly sửng sốt, đứng lên nói: “Em làm sao vậy? Còn chưa ăn cơm mà, em đi đâu thế?”
Loan Đậu Đậu vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên, sợ Thạch Thương Ly thấy được
cô đang khóc, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Em ra ngoài mua ít đồ, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tí nữa em về ăn cơm.”
Nói xong liền mở cửa xông ra ngoài.
Thạch Thương Ly đang định chạy theo thì Kỳ Dạ từ trong phòng đi ra, nắm lấy cánh tay anh nói: “Để em đi cho!”
“Rốt cuộc là thế nào?” Thạch Thương Ly nhíu chân mày, nhìn bộ dạng vừa rồi
của Đậu Đậu có gì đó không phải, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hai
người không phải chỉ là gây gổ nhau đơn thuần sao? Làm sao mà lại trở
nên như vậy?
“Là do em nói vài chuyện không nên nói! Anh
trai, xin lỗi, em sẽ đưa cô ấy về. Không có việc gì đâu, đừng lo lắng.”
Kỳ Dạ buông tay anh ra, dép cũng không kịp đổi, trực tiếp chạy ra ngoài
kiếm Đậu Đậu.
Cậu thật không nên nói cô ấy như vậy, Thạch
Thương Ly yêu Đậu Đậu, Đậu Đậu cũng là yêu anh ấy. Cô ấy cũng muốn có
thể cùng Thạch Thương Ly kết hôn. Làm gì có cô gái nào lại không muốn ở
cạnh người đàn ông mình yêu chứ...
Nhưng rốt cuộc cô ấy có
nỗi khổ tâm nào mà lại không thể ly hôn với Thạch Lãng chứ? Cô ấy không
phải vẫn có chuyện gạt mình, không chịu nói chứ?
Đáng chết! Tại sao cậu lại có thể trách cứ cô ấy? Cô vì ba anh em nhà cậu mà hy sinh chưa đủ hay sao?
Loan Đậu Đậu ngồi trong vườn nhà Thẩm Nghịch cách đó không xa, nước mắt giàn giụa, lòng đau nhói, Kỳ Dạ nói những lời kia thật làm cho lòng cô đau
đớn!
Không phải là bởi vì cậu ấy trách cứ cô, mà đau lòng là do
cả đời này cô cũng không thể làm vợ của Thạch Thương Ly được. Mà bọn họ
lại chỉ là vợ chồng chưa được mấy ngày, cũng chưa biết trân trọng những
tháng ngày đó. Cô biết Kỳ Dạ còn chưa nói rõ chân tướng...
Cô bề ngoài là vợ của Thạch Lãng, nhưng lại lén lút ở cùng với Thạch
Thương Ly, ngộ nhỡ có người biết mà nói..., sẽ làm cho dư luận bàn tán,
nếu biết rõ sự thực thì không nói làm gì, nhưng những chuyện đấy làm sao người ta biết được!
Người ta sẽ nói cô ngoại tình, không
biết xấu hổ, dâm đãng hạ tiện, ngang nhiên ở chung với Thạch Thương Ly,
cho Thạch Lãng cắm sừng, thậm chí còn có thể