
”
Bọ Hung đã biến mất hai ngày rồi không thấy bóng dáng đâu. Anh ta lại chết trên giường người phụ nữ nào rồi?
“Không biết.” Thằng nhóc không có lễ độ kia, đó là anh trai thứ hai của cậu.
“Kỳ Dạ.” Chợt ở cửa truyền đến giọng nói, hai người nhìn Thạch Lãng đứng trước cửa, nhắc tào tháo, tào tháo liền đến.
Sắc mặt Kỳ Dạ lạnh lùng nói: “Tôi chỉ về nước ghé nhà chơi hai ngày.”
Thạch Lãng nhíu mày, thu lại nụ cười, giọng nói lạnh lẽo: “Thật sự chỉ chơi hai ngày sao? Chứ không phải về phá đám sao? Chắc Thạch Thương Ly chưa biết cậu về.”
Kỳ Dạ xị mặt, hất cầm nói: “Tôi quay về phá đám thì sao? Mắc mớ gì đến anh, cũng không phải phá đám anh.”
Sắc mặt Thạch Lãng rất khó coi, mím môi một lúc lâu không nói chuyện.
Đậu Đậu nhìn bọn họ một lúc lâu, nhận thấy không khí bất hòa, hai người này sao không giống anh em, căn bản giống như kẻ thù. Nhìn giống như muốn đánh chết người.
“Bọ Hung, anh ăn cơm chưa?” Mở miệng hòa giải.
“Bọ Hung? Ha ha.......Biệt hiệu thật là hay.” Kỳ Dạ vừa nghe xong không nhịn được ôm bụng cười, nước mắt đều muốn rơi.
Đậu Đậu cùng Thạch Lãng đều im lặng, có gì buồn cười sao?
Thạch Lãng đạp hắn một cái: “Chỉ có Đậu xanh nhỏ mới được gọi như vậy, không cho phép cậu gọi.”
“Tôi cứ thích gọi đấy, Bọ Hung, Bọ Hung, Bọ Hung, ha ha.......Bánh bao đậu thật sáng tạo. Những phụ nữ khác đều giống như ruồi vây xung quanh Bọ Hung, ha ha.......”
“Tôi đã nói không được gọi tôi là Bánh bao đậu.” Đậu Đậu không thể nhịn được nữa phát điên, xù lông: “Cái gì mà phụ nữ đều là ruồi chứ? Cậu cho rằng mình là mứt tết sao?”
Kỳ Dạ chợt thu hồi nụ cười, nghiêm túc sửa: “Sai rồi. Tôi là một người tinh khiết.”
“........” Mẹ ơi, Cappuccino là đồng tính luyến ái sao?
Sắc mặt lạnh nhạt của Thạch Lãng giống như đã biết từ lâu, ánh mắt khinh bỉ nhìn Kỳ Dạ.
Đậu Đậu toát mồ hôi lạnh, thì ra không chỉ có Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng kỳ quái mà là tất cả người nhà họ Thạch đều quái thai. Chắc hẳn người nhà bọn họ càng kỳ quái hơn, quan hệ Thạch Lãng cùng Thạch Thương Ly không tốt, quan hệ Thạch Lãng cùng Kỳ Dạ không tốt, có vẻ như quan hệ của Thạch Thương Ly cùng Kỳ Dạ rất tốt.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là thế nào?
“Mọi người đang làm gì vậy? Kỳ Dạ, sao em quay về rồi?” Thạch Thương Ly vừa vào cửa liền đứng đó nhìn ba người, ánh mắt thoáng qua một chút phức tạp.
Kỳ Dạ thấy Thạch Thương Ly thì rất vui, nhào thẳng về phía hắn, vui sướng kêu lên: “Anh yêu, em rất nhớ anh cho nên quay về!”
“.......” Không phải người trong lòng Kỳ Dạ thích là Thạch Thương Ly chứ? Tim Đậu Đậu run rẩy.
Thạch Thương Ly nhíu mày đưa tay đẩy Kỳ Dạ ra, giọng trầm thấp đầy uy lực: “Cậu đứng đắn một chút, đừng hồ đồ.”
Kỳ Dạ cong miệng, làm mặt quỷ, không che giấu được hưng phấn: “Anh trai, sao anh lại tìm nữ giúp việc không có quy tắc như vậy? Nhanh thay người thôi.......”
Nữ giúp việc?
Thạch Thương Ly chuyển hướng nhìn Loan Đậu Đậu.......
Đôi mắt vô hồn mệt mỏi của Đậu Đậu nhìn thẳng hắn: “Không sai, tôi chính là nữ giúp việc không có quy tắc mà cậu ta nói.”
“Kỳ Dạ, cô ấy không phải nữ giúp việc.”
“Hả? Vậy cô ta là ai?”
“Cô ấy là vợ anh, là chị dâu cậu.” Thạch Thương Ly nói nhẹ như gió, có vẻ như tâm tình hôm nay rất tốt.
“Cái gì? Cô ta chính là con hồ ly tinh kia?” Kỳ Dạ há hốc miệng, vừa rồi cậu ta nói nhiều như vậy với cô.......
Rõ ràng Thạch Lãng ngẩn ra, sắc mặt không tự nhiên. Đem Đậu Dậu đang ngẩn người ôm vào lòng, giọng nói khiêu khích: “Cái gì mà vợ anh? Rõ ràng là vợ tôi. Tôi đã sớm muốn lấy cô ấy làm vợ.”
Đậu Đậu tối sầm mặt, đưa tay gỡ ngón tay trên vai ra, bất động. Mẹ kiếp bọn họ định giở trò gì đây? Mở miệng là “Vợ”, cô còn chưa gật đầu đồng ý đấy.
Sắc mặt Thạch Thương Ly trầm xuống, căng thẳng, giọng nói lạnh lùng: “Thạch Lãng, tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, cô ấy là của tôi. Vật nhỏ, tới đây với anh.”
Hả......Đậu Đậu im lặng, ánh mắt luống cuống nhìn Thạch Lãng rồi lại nhìn Thạch Thương Ly, hai người đều nhìn cô......mong đợi. Nhưng cơ thể cô cứng ngắc, hai người đàn ông này cô đều không thể đắc tội.
Kỳ Dạ quan sát cô thật kỹ, sờ sờ cằm suy nghĩ, kết luận: “Quả nhiên là hồ ly tinh, làm cho hai người bọn họ tranh giành. Hai người có muốn cầm dao chém nhau không? Người sống sót có thể......”
“Cậu câm miệng.” Ba người một lời, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm cậu ta.
Kỳ Dạ vô tội nhún vai. Chỉ đùa một chút, làm gì tức giận vậy.
“Vật nhỏ, tới đây.” Thạch Thương Ly lại mở miệng, thấy cô do dự, sắc mặt thật khó coi. Giọng nói cũng tràn đầy uy hiếp nguy hiểm.
Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng, ánh mắt vòng vo một vòng, một giây tiếp theo thoát khỏi cánh tay Thạch Lãng, nắm tay Kỳ Dạ, chạy ra ngoài, bỏ lại một câu: “Tôi cùng Cappuccino đi ra ngoài một chút.”
“Đậu xanh nhỏ.......”
“Vật nhỏ......”
Đậu Đậu bỏ mặc tiếng gọi của hai người phía sau, kéo Kỳ Dạ lên taxi, thuận miệng đọc một địa chỉ.
Kỳ Dạ nghi ngờ, ánh mắt tóe ra một tia gian xảo, cẩn thận quan sát Loan Đậu Đậu. Mặc dù dáng dấp kém nhưng có thể làm cho Thạch Lãng cùng Thạch Thương Ly say mê thật không đơn giản. Khó trách ông nội bắt cậu về nhanh để giải quyết cô n