Polly po-cket
Tổng Giám Đốc Gặp Nạn

Tổng Giám Đốc Gặp Nạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322055

Bình chọn: 9.00/10/205 lượt.

một nửa còn lại là vì cô.

Không sai, khi tất cả mọi người đang nhảy thoát y thì sẽ không có ai chú ý

đến cô trần truồng, nhưng hắn cho rằng mình phải bảo vệ cô, cô là người

phụ nữ của hắn.

Sử Đan Kỳ nhìn ánh mắt không thấy gì của hắn,

khiếp sợ khí thế của hắn, đáy lòng cảm thấy có chút kinh hoàng, cô vội

vàng quay đầu không nhìn hắn.

Vệ Tử Hiên ngồi xổm xuống bên cạnh

hắn, cũng không có ý dìu hắn đứng dậy, "Tử Câu, không cần nổi giận quá, ý bác sĩ là muốn em chấp nhận."

Vệ Tử Câu nén giận chậm rãi đứng

dậy, thân thể lắc lắc, mất đi thị lực cũng làm cho cảm giác cân bằng bị

mất đi, cảm thấy phương hướng trước mắt là một mảnh đen tối bao la, bát

ngát.

"Chấp nhận? Tôi sẽ không chấp nhận! Tiếp tục giúp tôi tìm bác sĩ." Thân thể hắn quờ quạng, ngồi xổm xuống.

Tìm bác sĩ? Nên giúp hắn tìm bác sĩ làm cho hắn vĩnh viễn không tốt lên

được. "Tốt, anh sẽ giúp em tiếp tục tìm bác sĩ." Vệ Tử Hiên vẫn không có ý định dìu đứng dậy.

Sử Đan Ny cắn chocolate trên tay, phát huy

tình thương người giúp Vệ Tử Câu lên trên giường ngồi, "Tử Câu, mù không sao, miệng còn có thể ăn là tốt rồi."

Vệ Tử Câu lắc tay hắn ra giận dữ hét lên: "Đi ra ngoài! Toàn bộ đi ra ngoài cho tôi!"

Người không có thị lực, thính lực cùng cảm giác trở nên tương đối nhạy bén.

Vệ Tử Câu cảm thấy ba người này căn bản không quan tâm đến hắn, chỉ là

đang nhìn như xem truyện cười.

"Nơi này có văn kiện muốn em ký

tên, ký hết anh liền đi ra ngoài, anh hiện tại rất bận." Vệ Tử Hiên đem

hồ sơ cùng bút thả vào tay Vệ Tử Câu.

"Đây là văn kiện gì?" tay

phải Vệ Tử Câu nắm chặt bút, tay trái sờ bên trái góc dưới nơi ký tên,

không có hỏi rõ ràng, hắn sẽ không ký tên tùy tiện.

"Mắt em bây

giờ gặp khó khăn, anh cho rằng em nên nghỉ ngơi đến khi mắt được khôi

phục; trước đó anh sẽ tạm thay mặt chấp hành chức vụ tổng giám đốc, cho

nên muốn em ký tên đồng ý."

Vệ Tử Câu ném tập hồ sơ, hừ lạnh một tiếng, "Tôi chỉ mù, không phải rơi đầu, không cần nghỉ ngơi, càng không phiền anh giúp đỡ."

Không hổ là anh em tốt, thật biết chọn thời cơ bỏ đá xuống giếng, cả ngày lẫn đêm nghĩ cách cướp đoạt.

Hắn đương nhiên biết Vệ Tử Hiên không cam lòng đối với an bài của bà nội

cho hắn chấp hành chức vụ tổng giám đốc, bởi vì chấp hành chức vụ tổng

giám đốc này chẳng khác gì tổng giám đốc đời trước.

Nhưng hắn

cũng nên cân đo lại chính mình, hắn trừ bỏ thích lợi dụng quyền thế đi

xung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt, quan điểm như loại nhỏ mọn ếch ngồi

đáy, căn bản không thể nào phát triển được tập đoàn Vệ thị.

"Em không ký, anh không có biện pháp vận hành công ty, em bị mù, tại sao còn muốn chiếm lấy vị trí?." Vệ Tử Hiên quát.

"Tôi chính là muốn chiếm lấy vị trí, nếu không chiếm lấy vị trí, tôi sợ Vệ

thị sẽ phá sản." Vệ Tử Câu tuyệt không thể phụ lòng bà nội kỳ vọng đối

với hắn.

"Em. . . . . ." Vệ Tử Hiên vung lên quả đấm, đánh tới

trước mặt Vệ Tử Câu thì ngừng lại, hận không thể xuống quyền, ánh mắt Vệ Tử Câu chợt lóe rồi biến mất.

Anh em bọn họ từ trước đến nay đều dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng hắn không muốn bị cười nhạo, nói

hắn bắt nạt người mù, cho nên trong lòng không tình nguyện dừng lại quả

đấm, buông tha cơ hội có thể đánh một quyền vào mũi hắn.

Hắn thật vất vả có cơ hội leo lên chức vị tổng giám đốc, tên mù này lại muốn

chiếm lấy vị trí không buông, lại dám nhạo báng năng lực của hắn!

Hắn cũng là thích Sử Đan Kỳ từ nhỏ, bà nội lại cố tình thiên vị, không chỉ thiên vị một ít, mà là từ trước ra sau.

Nói gì vì để đạt được mục đích cho công bằng, để bọn họ hai người công bằng cạnh tranh vị trí tổng giám đốc, phần thưởng chính là Sử Đan Kỳ. Nhưng

bà lại làm như không thấy, giao thực quyền chấp hành chức vị tổng giám

đốc cho Vệ Tử Câu, giúp hắn trải tốt con đường làm tổng giám đốc, đây

không phải thiên vị thì là cái gì?

Một kích của Vệ Tử Hiên khiến

Sử Đan Kỳ sợ hết hồn, mà Sử Đan Ny lại giương mắt nhìn mặc cho chocolate hòa tan ở trong miệng nhỏ giọt xuống dọc theo khóe miệng.

"Đi ra ngoài." Vệ Tử Câu hạ lệnh trục khách lần nữa.

Sử Đan Kỳ ngồi bên cạnh Vệ Tử Câu, "Tử câu, anh phải tiếp tục ở trong bệnh việntiếp nhận trị liệu cùng kiểm tra, dù sao anh cũng không thấy được,

anh nên ký đi!"

"Không ký!" Vệ Tử Câu tương đối kiên trì.

"Tốt, em không ký phải không, vậy thì không cần ký." Vệ Tử Hiên thu hồi hồ

sơ, lại đem hồ sơ giống vậy đưa đến trên tay hắn."Phần này là văn kiện

mở rộng Câu Lạc Bộ, toàn bộ ký đi!"

Hắn không tin một người mù có thể có nhiều khôn khéo.

Sử Đan Kỳ trơ mắt nhìn một màn này, lại không nói nửa câu, cô chỉ nhìn

chăm chú vào bọn họ, màu sắc trong con ngươi trở nên mơ màng.

Vệ Tử Câu rốt cuộc ký tên của mình.

Vệ Tử Hiên khinh thường Vệ Tử Câu không nhìn thấy, tùy tiện nâng lên nụ cười chiến thắng ở trước mặt hắn.

"Em an tâm ở trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu, chuyện của công ty liền giao cho anh thôi."

"Tôi muốn anh mỗi ngày báo cáo tình huống trong công ty cho tôi biết." Vệ Tử Câu chỉ thị.

"Không cần, hiện tại tất cả là do anh làm chủ. Ha. . . . . . Ha. . . . . ."

một tay Vệ Tử Hiên kéo Sử Đan Kỳ