
c Di, anh bây giờ đối với cái ôm đồng tính với bà xã mình
luôn đề phòng, cho dù là em gái của mình cũng không thể được.
Đột nhiên nhớ lại từ hồi lớp mười em gái anh bắt đầu há mồm ngậm miệng đều
Ngọc Thanh này, Ngọc Thanh nọ, cho tới bây giờ loại thái độ cuồng nhiệt
cũng không có biến mất. . . . . . tinh mâu bán mị. Chẳng lẽ Thiên Bích
đồng tính. . . . . . Không được, anh tuyệt đối không cho phép em gái anh có loại háo sắc kia, hơn nữa đối tượng có thể là bà xã của mình.
"Tử Minh, tới đây." Ngoắc ngoắc tay, ý bảo có lời mật đàm.
Lý Tử Minh buông chén đũa xuống, đi theo anh vào thư phòng.
"Ngọc Thanh, anh trai làm cái gì?"
"Người bị điên." Ôn Ngọc Thanh khẽ nói, giơ lên khóe miệng lại mang nụ cười
xấu xa. Xem ra, anh hình như là biết Khang Nhạc Di đồng tính, thậm chí
em gái mình cũng đề phòng, thực sự làm cho người ta không biết nên khóc
hay cười. Cho tới nay, Ôn Ngọc
Thanh đều cho rằng đi dạo phố là chuyện vô cùng lãng phí sức lực, nhưng
vì để tránh bị phái nữ chê là ấu trĩ, cô còn mỉm cười ủng hộ phụ nữ đi
ra đường, shopping thả ga, dù sao cũng không phải là phá của cô, cần gì
lo lắng cho họ.
Gả vào nhà giàu có, lên làm Sở thiếu phu nhân
được mọi người hâm mộ, cô mới phát hiện thì ra cuộc sống của một phu
nhân thật là nhàm chán!
Nếu như cô ham ngủ, cứ yên tâm mà ngủ,
ngủ vô độ cũng sẽ không có ai dám nói nửa lời. Giả sử cô thích kheo
khoang sự giàu có, xin cứ quẹt thẻ, quẹt bạo mấy tờ cũng không quan
trọng. Nếu không thì, liên lạc một đám người, tụ hội trà chiều, có thể
cho cô thời gian vui vẻ. . . . . .
Tóm lại, cuộc sống có tiền lại nhàn rỗi, khiến Ôn Ngọc Thanh không chịu nổi. Kể từ khi bị mấy người
cùng khu kéo đi tham gia tụ tập, cô liền quyết tâm lần sau ai mời cũng
không đi.
Hôm này, thoát khỏi cha mẹ chồng luôn luôn kèm cặp,
nhân tiện đem em chồng quẳng cho vị đại luật sư kia, hiện tại cô có thể
tự do tự tại đi dạo.
Thật ra thì không có nơi nào để đi, Ôn Ngọc
Thanh đi không mục đích ở trên đường nửa ngày, sau đó lên ghế ven đường
nghỉ ngơi mười phút, cuối cùng vẫn phải đi về phía quán nước, từ từ uống ly nước cam, nhân tiện quan sát người đi đường.
Thời tiết rất
nóng, không phải là lúc thích hợp để đi ra ngoài, nhưng người đi đường
vẫn như cũ rất nhiều, chứng minh người rảnh rỗi quả thật không phải số
ít. Người đi làm vội vã, ở đây cùng thời gian, mà người nhàn rỗi sẽ rất
chậm này thì đông nhìn một chút, tây đi dạo một chút.
Hiện đại ở thành thị mỗi người mỗi vẻ, cũng chịu được cuộc sống áp lực không thấy được, không sờ được.
Nhìn một hồi lâu sau, lấy laptop mở ra, tiếp tục không có gõ, đây là cuộc
sống mà cô muốn, cô đã muốn . . . . . . Sở Thiên Hàn tham gia phá vỡ
cuộc sống đó.
Như có điều suy nghĩ chống cằm nhìn phía trước, đột nhiên cảm giác trong lòng trống rỗng, tựa như cảm giác mất mát mỗi lần
làm xong bản thảo .
Còn hai mươi ngày nữa sẽ hết hạn hợp đồng.
Bắt đầu từ ngày nào, cô cũng không nhớ rõ, chính là mấy ngày tâm tình
nhưng dần dần thay đổi hứng thú, do vội vàng, sợ hãi, tự nhiên biến
thành quyến luyến cùng mất mát.
Ánh mắt đột nhiên dừng tại biển
tên trên bậc thềm toà cao ốc phía trước. Tại sao? Cô tự nhiên lựa chọn
quán bar ở đối điện Sở thị? !
Tức giận nhìn Sở Thiên Hàn thích ý từ từ bước đến chỗ cô, hiện tại muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể nhắm mắt tiến lên.
"Hi, bà xã, thay vì ngồi chỗ đối diện nhìn anh, sao không trực tiếp vào
phòng giám sát." Anh nhướng mày hài hước, thưởng thức dáng vẻ tức giận
trong lòng của cô nhưng không cách nào xả ra.
"Em chỉ là thấy mệt nên đi tới nơi này, thuận tiện nghỉ ngơi một chút mà thôi, bất quá, lần sau em sẽ nhớ rõ ràng vị trí địa lý." Không muốn tốn hơi thừa lời,
nhưng cứ tự nhiên mà nói ra.
Sở Thiên Hàn buồn bực cười hai tiếng, "Điều này chứng tỏ duyên phận của chúng ta là do trời định."
Ôn Ngọc Thanh trừng mắt tức giận: "Coi như là duyên phận, nhưng nhất định
là nghiệt duyên." Thiệt là, chọn chỗ nào không chọn, chọn quán này để
vào, hôm nay đúng là không nên ra cửa, về sau phải nhớ xem giờ hoàng đạo rồi mới ra ngoài, tránh cho mọi chuyện không thuận lợi.
"Tóm lại có duyên là được rồi, vào bên trong cho mát một chút đi, nhìn em đang
rất nóng." Anh quan tâm giúp cô lau mồ hôi trên trán.
"Không. . . . . . Không, nơi này quan sát rất tốt." Không được tự nhiên đưa mắt
hướng tới đoàn người, bỏ qua người bên cạnh đang làm cô chấn động, cũng
hết sức bỏ qua máy điều hoà hấp dẫn cô.
"Em nóng như vậy rồi, lừa mình dối người rất khá sao?" Anh cười lắc đầu, nhìn tay chân cô không ngừng ra mồ hôi.
Này trách ai? Còn không phải là vì anh ta! Ôn Ngọc Thanh vừa lau mồ hôi
trong lòng lẩm bẩm. Cô là vì căng thẳng mới ra mồ hôi, nhưng cũng không
thể nói rõ là bởi vì anh ta.
"Anh còn chuẩn bị hội nghị, không có thời gian quấy rầy em." Anh thả mồi.
Lý trí ngăn cản cô không được đi, cô lại nghe mình nói: "Được rồi."
Hắc hắc! Đáy mắt Sở Thiên Hàn thoáng qua một chút gian trá, cô vợ bé nhỏ của anh quả nhiên dễ lừa.
Thư ký riêng của Sở Thiên Hàn là con trai, lại là đàn ông đấy! Hơn nữa còn