
là một chàng trai vô cùng bảnh.
Đại não của Ôn Ngọc Thanh chết tại chỗ hai giây, thiếu chút nữa xúc động muốn cấu mình, dụi mắt.
Nhìn cô vừa ra thang máy đã nhìn chằm chằm vào mặt Tề Thừa Chính, cho đến
giờ phút này, Sở Thiên Hàn rốt cuộc hiểu được mỗi lần Lý Tử Minh kêu Tề
Thừa Chính là "nhân yêu" (gay) trong lòng là cảm giác như thế nào.
Trước kia cảm thấy có hình dạng này được vui tai vui mắt, và không cần phải
lo lắng sẽ xảy ra tình yêu thư ký trong phòng làm việc, thật là một
chuyện không tệ, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy gương mặt xinh đẹp kia cực kỳ chướng mắt, ước gì có thể biến anh ta thành bộ mặt quỷ dạ xoa.
Người trước mặt này không diễm lệ, cũng không phải là một cô gái khí chất
uyển chuyển, Tề Thừa Chính cảm thấy hoang mang, trừ ngũ quan bên ngoài
thanh tú làm cho người ta có cảm giác thoải mái, thật sự cô không thế
nào làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc, nhưng cô lại được Sở Thiên Hàn che chở điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Lại nói mới vừa rồi ở trước cửa sổ sát đất Sở tổng giám đốc nhìn qua, bởi vì thấy thoáng qua bóng
dáng của bà xã, liền cho dừng hội nghị hàng tháng đang diễn ra một nửa
rồi chạy nhanh như chớp, để lại các vị quan trọng trong công ty ngơ
ngác.
"Bà chủ."
Ôn Ngọc Thanh chớp mắt mấy cái, xác định người đàn ông này thật sự là người, không phải là mình ảo giác, cô cười híp mắt.
"Nhân vật chính BL lý tưởng nhất trong suy nghĩ của tôi." Không nhịn được bị
người kiềm chế quá chặt, lập tức vùng khỏi cánh tay, chăm chú đánh giá
từ trên xuống dưới, còn lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Sở Thiên Hàn cúi
đầu nhìn tay mình. Mới vừa rồi. . . . . . Ánh mắt nguy hiểm của anh nhắm lại, thật không ngờ cô có thể dễ dàng thoát khỏi tay anh, quả thật
giống như uống nước thoải mái tự do.
Cảm giác mình giống như cừu
non chờ đấu giá, sống lưng Tề Thừa Chính có chút lạnh. Tục ngữ có câu,
không phải là người một nhà không vào một cửa, người này cùng Sở Thiên
Hàn tính tình đều xấu xa, anh nên giữ khoảng cách.
"Tôi đi pha coffee." Anh lấy tốc độ xưa này chưa từng thấy biến mất ở phòng trà.
"Anh đừng chạy." Ôn Ngọc Thanh làm sao có thể buông tha cơ hội nhìn gần trai đẹp.
"Bà xã." Sở Thiên Hàn vô cùng tức giận, duỗi tay đem người ôm trở lại, kéo thật mạnh thiếu chút nữa đâm vào eo.
"Sở Thiên Hàn, anh làm gì đấy? Sao lại cản đường em." Ôn Ngọc Thanh thét lên. Hình dáng người đàn ông lý tưởng của cô!
Cô lại còn dám lớn tiếng như vậy, đúng là bị sắc đẹp dụ dỗ, ngay cả che
giấu tâm tư cũng không. Ánh mắt Sở Thiên Hàn càng thêm lạnh lùng. Quả
thật quá mức! Anh ở bên cô lâu như vậy, cũng không thấy cô lộ ra vẻ mặt
yêu thích như thế này, hoàn toàn đánh vào lòng tự tin về nhan sắc của
anh.
"Em ngay trước mặt ông xã mình nhìn người đàn ông khác chảy
nước miếng, không cảm thấy rất quá đáng sao?" Anh ôm cô kéo tới phòng
làm việc, kiên quyết không để cho cô đuổi theo tên kia.
"Tiểu thụ là một cực phẩm khó gặp." Ánh mắt Ôn Ngọc Thanh chờ mong, khát vọng
nhìn xuyên qua tấm cửa để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
"Tiểu thụ?" Sở Thiên Hàn rốt cuộc bắt được trọng điểm, gương mặt nghi ngờ.
Gương mặt cô say mê, "Chính là đồng chí trong O số, chúng ta gọi là tiểu thụ."
"Em nói hắn là tiểu thụ?"
"Đúng nha, dáng dấp anh ta quá phù hợp hình tượng tiểu thụ trong manga, hơn
nữa còn là cực phẩm trong cực phẩm a." Hỏng rồi, nước miếng thiếu chút
nữa chảy xuống, vội vàng lau lau.
Sở Thiên Hàn đột nhiên thấy
mình cực kỳ may mắn không bị cô "Thưởng thức" như vậy, anh tin tưởng đó
sẽ là chuyện vô cùng đau đớn.
"Bà xã."
Ôn Ngọc Thanh không
khỏi lạnh rùng mình, thanh âm của anh quá dịu dàng, rõ ràng mang theo
tín hiệu nguy hiểm. Cô đề phòng nhìn của anh, nhanh chóng thu hồi sự
ngưỡng mộ, chuyên tâm đối phó người trước mắt.
Khoảng cách của hai người gần hơn, gần đến mức giữa hai cơ thể không còn khe hở, nhiệt độ lên cao, sắc dục cũng tăng.
"Em muốn thưởng thức, quan sát anh ta, phải hay không?" Anh bị vẻ mặt phòng bị của cô mê hoặc, từ từ thả mồi.
"Chuyện không liên quan đến anh." Ôn Ngọc Thanh cảm giác đột nhiên không khí
loãng hơn nữa miệng đắng lưỡi khô, chẳng qua vì phía sau là bàn làm
việc, cô không thể lui được nữa.
"Nhưng, anh ta là thư ký của anh, quyền của cấp trên tương đối lớn."
"Anh muốn thế nào?" Đôi tay Ôn Ngọc Thanh chống ở giữa hai người, liều chết kéo khoảng cách.
"Ba ngày không có làm rồi." Anh có chút oán trách.
"Em không thoải mái."
"Nếu như có thể mỗi ngày nhìn thấy anh ta, khoảng cách quan sát anh ta gần
hơn, hơn nữa làm cho anh ta không thể tức giận, có phải rất tốt không?"
Anh cười rất gian.
"Đương nhiên." Thật là tưởng tượng tốt đẹp.
"Chỉ cần em chịu cùng anh đến công ty, đương nhiên có thể nhìn anh ta rồi, không phải sao?"
"Em không phải là nhân viên, tới Sở thị làm gì?"
"Giám sát ông xã." Anh nói.
"Nhàm chán!" Cô tránh anh còn không kịp, lại còn chạy đến trước mặt giám sát? Cô không phải là ngốc.
" Em suy nghĩ một chút về cực phầm tiểu thụ phía ngoài đi." Anh dẫn dắt từng bước, trong lòng cực kỳ tức giận người bên ngoài.
Nội tâm Ôn Ngọ