
bản không hề vào mắt của cô ta, cô ta muốn, là cả Du gia , hoặc là của Tề gia các người.”
“ Chỉ cần cô ấy muốn, tôi có thể đem cả Tề gia hoặc của tập đoàn Gấm Vinh cho cô ấy.”
Tề nhân Kiệt tức giận cực độ, bời vì anh nhận ra, Văn Hinh căn bản không phải loại người như vậy, mà Du Thần Ích thế nhưng lại ra sức chửi bới cô.
"Đó là chuyện của anh, chẳng liên quan tới tôi.”
Du Thần ích không muốn tiếp tục dây dưa với tề Nhân Kiệt, trực tiếp đẩy anh ra, mở cửa xem chui vào/
Lam Dật Thần thấy Du Thần ích đã ngồi vào vị trí lái xe, nhất thời trên mặt làm ra vẻ như muốn khóc, sau đó tới ngồi vào vị trí phó lái. Không đợi anh kịp thắt dây an toàn, xe đã lao như tên bắn ra ngoài đường.
Tề Nhân Kiệt thấy thế, cũng ngồi lên xe thể thao của mình, đuổi theo.
“ Thần ích, tiểu tử kia đang đuổi theo chúng ta.”
Lam Dật Thần nhìn kính chiếu hậu thất xe Tề Nhân Kiệt, cư nhiên cảm thấy hưng phấn hẳn lên.
Du Thần ích nghiêm mặt không nói gì, nhìn về phía kính chiếu hậu một cái, đột nhiên tăng tốc , nhấn cần ga một cái.
Tề Nhân Kiệt theo sau thất Du Thần ích tăng tốc độ, cũng tăng tốc theo sát phía sau xe hắn. hôm nay hắn nhất định phải lấy được manh mối từ cái tên đó.
“ Nhanh lên một chút, nhanh lên chút, tiểu tử kia sắp đuổi kịp rồi.”
Lần này, Lam Dật Thần đột nhiên không như lần trước sợ tới mức không còn chút máu, mà lần này khuôn mặt lại ngập tràn hưng phấm, vừa quay đầu nhìn tề Nhân Kiệt vẫn đang bám chặt bọn họ, vừa hứng phấn thúc giục Du Thần Ích ,
“NHanh lên một chút, anh ta sẽ lập tức vượt qua chúng ta bây giờ.”
“ Cậu Câm miệng cho tôi.”
Du Thần Ích bị Lam Dật Thần lải nhải đến phiền, muốn một cước đạp bay Lam Dật Thần xuống xe, tránh bị mất tập trung. Như là nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Du Thần Ích, Lam dật Thần quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng trên mặt vẫn không hề che giấu vẻ hưng phấn.
Hai chiếc xe con, không hề quan ngại xe cộ qua lại nườm nượp trên đường, ngang nhiên liều mạng đua nhau trên đường, khiến cho những chiếc xe khác phải rối rít nhường đường cho họ, chỉ sợ sẽ bị hai kẻ điên này đụng phải, cả giao thông sẽ lập tức bị tê liệt.
"Văn hinh, khách này yêu cầu lập tức đưa cơm đến, cô hãy mau mau đưa tới đó, đây là địa chỉ.”
Cao Lâm cầm địa chỉ trong tay nhét vào tay Văn Hinh, để cô mau chóng lên đường.
“ Vâng.”
Văn Hinh nhận hộp đồ ăn từ Cao Lâm liền vội vã lên đường, cao Lâm cấp cho mỗi nhân viên nhà ăn một chiếc xe đạp điện. Văn Hinh vừa chạy xe đạp điện vừa quan sát số nhà hai bên đường.
Thời điểm đi ngang qua đầu một con đường, Văn Hinh vốn định rẽ phải, nhưng mà cô vừa với rẽ vào, chỉ thấy hai chiếc xe đang cấp tốc vọt tới, tốc độ nhanh tới nỗi cô tránh không kịp, chỉ sững sờ nhìn hai chiếc xe kia lao tới mình, cả người ngẩn ngơ rồi, cũng quên mất mình còn đang chạy xe đạp điện, không kịp dừng lại.
“ Thần Ích, mau dừng xe, mau dừng xe,”
Lam Dật Thần thấy Văn Hinh đang chạy xe đạp điện vọt ra, anh sợ tới mức sắc mặt đã đại biến, lập tức kêu Du Thần Ích dừng xe.
Du Thần Ích cũng nhìn thấy Văn Hinh, nhưng mà lúc này cho dù có dẫm thắng xe căn bản cũng không kịp nữa rồi, cuối cùng hắn cua gấp một khúc, quay đầu xe, xông thẳng vào cây cột điện bên kia, cả đầu xe cũng đã hõm hẳn.
Mà Tề Nhân Kiệt lái theo sau Du Thần Ích, bởi vì không nhìn thấy Văn Hinh nên cũng không giảm bớt tốc độ, khi hắn thấy Du Thần Ích đột nhiên thay đổi phương hướng, thẳng tắp đâm vào cây cột điện thì anh mới nhìn thấy thẳng hướng mình đang xông tới là xe Văn Hinh. Anh cũng sợ hãi vội vàng đánh xe về hướng bên canh, thay đổi hướng xe, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, nên cuối cùng vẫn đụng vào Văn Hinh.
( Đúng là toàn tay đua xe.)
Sau khi dừng xe lại, tề Nhân Kiệt vội vàng xuống xe kiểm tra tình huống người mình vừa đụng vào. Lúc này, Du Thần Ích cùng Lam Dật Thần cũng đã xuống xe, Lam Dật thần thấy đầu xe bị đụng đã hoàn toàn biến dạng, đau lòng không thôi, cứ như đó là xe của anh không bằng.
Du Thần Ích cũng không cảm thấy đau lòng chút nào, thậm chí ngay cả xe cũng không thèm nhìn, trực tiếp móc điện thoại gọi công ty vận tải tới, từ đầu tới cuối không thay đổi sắc mặt, giống như vừa rồi nguy hiểm không hề xảy ra với hắn vậy.
Thời điểm hai chiếc xe cùng nhau lao về phía mình, Văn Hinh cho là lần này mình thực sự chết chắc, không ngờ cuối cùng hai chiếc xe này lại cùng nhau thay đổi hướng đi. Mà cô, cũng cùng với hai chiếc xe đó lướt qua nhau, bị vấp ngã xuống đất, trên người chỉ bị bầm dập một chút mà thôi.
Nhưng mà, người không bị làm sao, nhưng hộp đồ ăn vì va chạm mà rơi xuống đất, đoán chừng thức ăn bên trong đã không còn nguyên vẹn nữa . Cao Lâm nói vị khách này đang rất vội, bây giờ thì tốt rồi, phải trở về lần nữa, lấy một phần khác, rồi đưa thôi, nhất định sẽ làm trễ nãi thời gian của họ. Đến lúc đó khách chờ lâu sốt ruột, mất hứng , Cao Lâm nhất định sẽ tức giận. Nghĩ tới đây, cô không khỏi gấp gáp, vội vàng bò dậy, cũng không quản là ai đụng trúng mình, nhanh chóng thu dọn hộp đồ ăn rơi dưới đất, sau đó chống xe đạp điện dậy gấp gáp muốn rời đi.
Vừa xuống xe, Tề Nhân Kiệt thấy V