pacman, rainbows, and roller s
Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322822

Bình chọn: 10.00/10/282 lượt.

có tiền để gả đi, ít ra có thể thay cha mẹ cô trả nợ, cô đừng tưởng chạy thật xa là có thể trốn tránh được, cô nghĩ làm như vậy thì khoản nợ của chúng tôi có thể xóa bỏ sao?"

"Dạ cháu không có. . . . . ." Cô cũng đã rất cố gắng dành dụm tiền.

"Không có sao?! Cô còn dám nói àh! Người ta cũng đã tìm tới nhà rồi . . . . Đây là sao? Cậu của cô mà cô cũng muốn hại sao?"

"Cháu không có . . . ." Cô hít sâu một hơi, che giấu nghẹn ngào của mình: "Cháu sẽ sớm giải quyết chuyện này!"

Cúp điện thoại, đột nhiên Uông Bội Nhu cảm thấy đau buồn: "Tại sao vậy? Mình không có . . . . . . Không có ý định đeo bám người kia, là hắn tới quấn lấy mình mà!"

Từ sau khi biết hắn là người có địa vị, cô đã hết sức tránh né hắn . . . . . Không phải, là cô không nghĩ đến chuyện cùng hắn nữa, chính bản thân hắn muốn trêu chọc cô!

"Tại sao lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô, bắt cô gánh chịu hết . . . . . ." đột nhiên bức xúc tâm tình mất khống chế, liền lớn tiếng khóc lóc: "Mình. . . . . . Mình cũng không biết nên làm sao đây!"

Đang khóc . . . Điện thoại lại vang lên.

Uông Bội Nhu nhận điện thoại, lúc này cô cũng không che giấu, sụt sùi khóc đồng thời nghẹn ngào nói: "Mợ . . . . Cháu biết rồi . . . . . Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cậu mợ . . . . . . Cháu cũng sẽ rời xa người đàn ông kia, cháu cũng không biết người nhà của Triển Dục Quảng . . . . . . Lại đến quấy rầy cậu mợ. . . . . . Cháu xin lỗi . . .!" Cô cũng không đợi mợ cô trả lời: "Cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm . . . . . . Cháu không có quấn người đàn ông đó, mọi người đã hiểu lầm rồi. . . . . ."

"Đúng vậy! Từ trước đến giờ luôn là anh dây dưa với em mà . . . . Nhu Nhu!"

Tai nghe đột nhiên phát ra giọng nói của Triển Dục Quảng, Uông Bội Nhu nhất thời khiếp sợ, ném điện thoại ra thật xa đụng cái "cạch": "Hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy?!"

"Tổng giám đốc . . . . Hay là đợi ngày mai đi, ngày mai ngày cùng ông chủ Lý có một cuộc gặp gỡ . . . . . ." Hắn sẽ sắp xếp cho Uông Uông.

"Nực cười!" Triển Dục Quảng phẫn nỗ vỗ bàn nói. "Cô ấy đi ra ngoài hay không là do tôi quyết định hay là cậu quyết định đây?"

"Dạ, thưa tổng giám đốc!" Lạc Tiêu Dao biết mình đã vượt quá giới hạn. "Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay!"

Triển Dục Quảng đang tức giận nghe hắn nói cũng hòa hoãn xuống. Nhưng hắn hết chờ rồi lại đợi, dường như đợi cũng rất lâu rồi, nhưng cũng chưa gặp được người mà hắn cần gặp!

Đã xảy ra chuyện gì?!

Hắn đã hẹn với khách hàng, làm sao có thể ngồi đây mà chờ đợi được?

Vừa mới đứng dậy, Triển Dục Quảng liền nghe được giọng nói của Uông Bội Nhu. "Vậy tôi. . . . . . Có thể không đi cùng tổng giám đốc được không?"

Ghê tởm! Tại sao cô ấy chịu giúp chó cùng mèo trong công ty, nhưng lại không chịu giúp hắn chứ?

Triển Dục Quảng bước chân ra khỏi phòng làm việc, liếc mắt liền trông thấy Uông Bội Nhu toàn thân nhếch nhác.

"Em. . . . . . Đang làm gì thế ?!" Tại sao lại đem mình biến thành bộ dạng đầu tóc bám đầy bụi đất vậy?

"Em đang bận!" Cô lớn tiếng trả lời.

"Là . . . . Cô ấy đang giúp . . . ." Lạc Tiêu Dao ở một bên vội vàng giải vây. "Cô ấy đang giúp phòng thư ký sắp xếp và chỉnh đốn tài liệu của mấy năm trước. . . . . ." Cho nên mới phải ăn mặc đơn giản đó là một cái áo sơ mi cộng thêm cái quần jean.

Cho nên cô mới trở nên dơ dáy nhếch nhác như vậy. Bởi vì tất cả tài liệu của mấy năm qua đều để dưới đất lầu hai, vả lại mấy năm qua không có sắp xếp cùng quét dọn, nên phía trên chất đầy bụi bậm.

Triển Dục Quảng chỉ nhìn cô một cái, cũng không nói câu nào liền sải bước rời đi.

Uông Bội Nhu coi như không có chuyện gì xảy ra vui vẻ hỏi: "Vậy tôi có thể trở về tiếp tục công việc của mình rồi chứ?"

Cô rất thích cảm giác được mọi người coi trọng . . . . . . Hơn nữa bận bịu như vậy, cũng không có thời gian rảnh để cô nghĩ ngợi đến Triển Dục Quảng.

Cô cho là, mình làm như vậy hắn có thể nhìn ra ý của cô mà rút lui.

Ngược lại Lạc Tiêu Dao thấy phản ứng của Triển Dục Quảng như vậy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng trước tiên hắn phải giải quyết vấn đề nan giai trước mắt.

"Uông Uông, lần trước tôi có đề cập tới vấn đề kia, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Hai ngày nữa cô phải cho tôi đáp án nhé!"

"Tôi. . . . . . Tôi muốn thêm chút thời gian nữa để suy nghĩ?" Cô vừa mới được thoả mãn cơn nghiện làm việc, hiện tại cũng không muốn đổi môi trường làm việc khác!

"Hai ngày nữa thôi, không thể hơn nữa đâu!" Vì muốn tốt cho cô, Lạc Tiêu Dao chỉ có thể ra tối hậu thư.

"Ừh!" Uông Bội Nhu đi xuống cầu thang lầu hai, cũng nghiêm túc suy nghĩ . . . . . . Tại sao Triển Dục Quảng lại bỏ đi không nói lời nào vậy? Bởi vì tinh thần của cô phấn chấn và tràn đầy tự tin sao?

Hay là. . . . . . Hắn không thể tìm được nét cô đơn cùng ánh mắt u buồn trong mắt của cô? Hắn không còn tìm thấy sự hấp dẫn từ cô nữa?

Cô đã thay đổi.

Mặc dù nơi hấp dẫn hắn nhất đã không còn, nhưng cảm giác hắn đối với cô cũng không thay đổi chút nào!

Ngược lại tăng lên!

Nguyên nhân gì đây? Là hắn rất thích cô sao?

Mà cô, cô cứ nghĩ là sẽ thoát khỏi sự quản thúc của hắn sao?

Hắn không phủ nhận