Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322851

Bình chọn: 10.00/10/285 lượt.

khi nghe cô cùng Lạc Tiêu Dao đối thoại, nghe thấy cô cự tuyệt từ chối cô cùng hắn đi tiếp khách, lòng của hắn liền bị tổn thương, cho nên hắn mới không cưỡng cầu ép buộc mà trực tiếp đi.

Nhưng. . . . . .

Hắn muốn buông tha cô sao?

Làm sao có thể được!

Khó khăn lắm hắn mới rung động trước người phụ nữ này, làm sao có thể buông tha nhẹ nhàng như vậy được chứ!

"Hãy chờ xem!" Hắn sẽ tìm ra phương pháp để chế ngự cô.

Nhưng bây giờ, hắn phải đi giải quyết công việc trước, dù sao kỳ vọng của hai gia tộc cũng đang ở trên vai của hắn, hắn không thể nào chỉ trọng ‘nhi nữ tư tình’ được .

Nhưng hắn thật không nghĩ tới chính là, hắn chưa kịp chọn lựa hành động . . . . . . Không phải, phải nói là hắn còn chưa nghĩ ra cách nào để giữ được lòng của Uông Bội Nhu, khiến cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, thì đã có người muốn đuổi cô đi ra thật xa!

"Cái gì?! Thân thế bình thường như vậy, lại vọng tưởng chim sẻ biến thành phượng hoàng sao!" Triển lão phu nhân tức giận dậm chân. "Muốn tôi đồng ý chuyện hôn sự này, trừ phi bước qua xác của tôi đi!"

Lạc Tiêu Dao nghe vậy không khỏi trợn mắt nhìn bà. "Lão phu nhân, bà không phải không biết tính tình của tổng giám đốc, một khi đã quyết định, bất luận là ai cũng sẽ không thể nào thay đổi được ý của tổng giám đốc!"

"Nói bậy!" Triển lão phu nhân cũng không thèm để ý đến lời khuyên của Lạc Tiêu Dao. "Đưa địa chỉ của con bé ấy ra đây cho tôi, tôi phải tự mình đi tìm và mắng con bé ấy một trận!"

Lạc Tiêu Dao dĩ nhiên không thể nào nói không!

"Cái gì?! Thân thế cùng bối cảnh bình thường như vậy, thế mà lại muốn làm người phụ nữ của cháu ngoại yêu quý của tôi sao?" Phương lão gia tức giận đến nỗi đỉnh đầu chỉ kém không có bốc khói. "Làm bạn để cháu tôi chơi bời còn sợ không đủ tư cách đó . . . . Hừ! Muốn tôi đồng ý để cô ấy bước vào cửa chính của Triển gia sao, kiếp sau đi!"

Lạc Tiêu Dao cố ý nhắc nhở một chuyện rất quan trọng. "Cụ ơi . . . . Tổng giám đốc không cho phép người khác tùy tiện can thiệp vào chuyện riêng của tổng giám đốc đâu, cụ không phải là không biết!"

"Nói bậy!" Phương lão gia cực kỳ tức giận nói: "Còn không mau đem địa chỉ của người phụ nữ vọng tưởng một bước lên mây này đưa ra cho tôi, tôi không thể không đích thân đi mắng để cô ấy tỉnh lại!"

Lần này Lạc Tiêu Dao cũng vậy, không thể không nói.

"Uông Uông, rốt cuộc cô dự định như thế nào rồi?" Đến thời hạn Lạc Tiêu Dao đuổi theo Uông Bội Nhu đòi câu trả lời. "Cô nên biết cơ hội như vậy là rất hiếm."

"Tôi biết chứ!" Uông Bội Nhu cảm thấy công việc cùng cuộc sống hiện tại khiến cô rất hài lòng, cho nên cô không muốn thay đổi. "Cám ơn anh Lạc đã chiếu cố cùng giúp đỡ, tôi xin nhận!"

"Đó là cự tuyệt?" Vậy hắn không thể cứu được cô rồi.

Vốn dĩ hắn muốn đưa cô đi trước khi "Sự việc bại lộ", dẫn cô đi đến nơi khác để tránh nạn, để Triển Dục Quảng tự gánh chịu và giải quyết chuyện tranh giành của gia tộc, nhưng xem tình hình trước mắt hắn không thể giúp được gì cho cô rồi.

Coi như xong, vậy cứ để cho mấy người đó cùng nhau ra sức chiến đấu đi!

"Tôi muốn. . . . . . Chờ mình có thêm chút kinh ngiệm cùng bồi dưỡng thêm năng lực làm việc, sẽ tranh thủ cơ hội tốt đó, đến khi đó lại phải làm phiền anh Lạc giúp đỡ tôi!" Uông Bội Nhu dịu dàng cự tuyệt Lạc Tiêu Dao.

Nhưng điều cô không nghĩ đến chính là, sắp tới sẽ có một làn sóng rất lớn đổ ấp đến, quấy nhiễu cuộc sống của cô.

"Vậy. . . . . ." Lạc Tiêu Dao cũng không nỡ nhẫn tâm nhìn cô gái còn non nớt, kinh nghiệm sống chưa nhiều phải chịu thiệt thòi cùng bị lấn áp như vậy. "Nếu như cô có việc gì cần tôi giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ đứng về phía cô !"

Hắn cũng chỉ có thể giúp như vậy thôi.

"Ừh . . . ." Giờ phút này Uông Bội Nhu cảm thấy khắp mọi nơi đều ấm áp.

Tan ca, sau một ngày công việc ngập đầu, Uông Bội Nhu kéo thân thể mệt mỏi cùng vui vẻ trở về ổ nhỏ của mình.

Nấu mỳ ăn liền, cô còn chưa kịp ăn, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.

"Là ai vậy?" Căn cứ vào cách ấn chuông vôi vã như vậy, 80% là cái tên bám đuôi Triển Dục Quảng rồi.

Cô không định ra mở cửa, nhưng điện thoại trong nhà lại vang lên không ngừng: "Linh Linh".

Cô nhận điện thoại còn chưa kịp nói "Alô", đã nghe thấy giọng của Triển Dục Quảng dịu dàng nói "Nhu Nhu . . . . Em muốn ăn cơm không? Anh dẫn em đi ăn được không?"

Sao hắn lại lễ phép gọi điện thoại tới hỏi thăm như vậy chứ, còn không phải là bởi vì trong vòng hơn một tháng nay, mỗi lần hắn chủ động đến đây, cũng bị cô kiếm cớ mời hắn trở về sao.

Cuối cùng, hắn đành phải hỏi ý kiến của cô trước.

"Không được, em rất mệt, hẹn khi khác, tạm biệt!" Cô liền công kích đồng thời cúp điện thoại.

Triển Dục Quảng cũng đã rất quen với cách cư xử này của cô, ngược lại cũng không có gọi điện thoại lần thứ hai nữa.

Sau khi Uông Bội Nhu cúp điện thoại, chuông cửa tiếp tục truyền đến tiếng vang "Không phải anh Dục, vậy là ai đến nhà mình đây?" Hôm nay cũng không phải là ngày đóng tiền nhà.

Cô hoài nghi mở cửa, chỉ thấy một bà cụ mặt mũi rất uy nghiêm đang đứng nhìn chằm chằm cô.

Liền


Polly po-cket