Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321920

Bình chọn: 10.00/10/192 lượt.

đồ trở lại, mặt lạnh nói, hoàn toàn không đem cô ta xem ở đáy mắt.

"Lane? !" Nét mặt của cô ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mới vừa rồi cái người đàn ông đối với cô ta chuyện trò vui vẻ kia đã không còn thấy nữa, hiện tại đứng ở trước mắt cô ta là một Lane toàn thân tản ra hơi thở khủng bố, làm cho cô ta bị sợ đến không ngừng run rẩy.

Khải thuận theo rời khỏi chỗ ngồi, đi theo sau cha mình rời đi. Juli vội vàng chạy theo, đuổi theo cha con bọn họ.

"Lane, không cần đi!" Lúc này trên mặt mỹ nữ đâu còn có cái gì ưu nhã mỹ lệ?

Lane dừng bước lại, cả khuôn mặt tuấn mỹ toát ra vẻ lạnh lùng nhìn cô ta, không có bất kỳ sắc mặt, cũng không có mảy may tia cảm xúc xuất hiện tại trên mặt.

Cô ta thấy thế liền luống cuống.

"Anh, anh đều nghe được? Không phải vậy! Không phải như anh nghĩ đâu, em chỉ là đùa giỡn thôi! Thật." Cô ta hốt hoảng giải thích, chỉ sợ hắn cứ như vậy không để ý tới mình.

Phản ứng của hắn là rút về cánh tay mình đang bị cô ta cuốn lấy, sau đó đẩy ra cô ta, lạnh lùng khạc ra một chữ, "Cút."

Nói xong mang theo Khải, cũng không quay đầu lại rời đi.

Khải trước khi đi quay đầu lại, đồng tình liếc mắt một cái nhìn một chút cô ta đang lã chã chực khóc.

Cha đối với cậu để ý, là vượt qua sự tưởng tượng mà mọi người thường nghĩ.

Thật ra thì cậu tuyệt không để ý cha kết hôn, thật, cậu không ngại nhiều mẹ kế, nhưng là qua nhiều năm như vậy, cha biết trong số những người phụ nữ đó thì không có lấy một người nào có suy nghĩ hay bộ dáng muốn làm "mẹ".

Khải hiểu, muốn một người phụ nữ tiếp nhận đứa bé mà chồng mình cùng phụ nữ khác sinh hạ, còn phải đối xử như con của mình, đó là một chuyện nhiều khó khăn, nhưng cậu muốn không nhiều lắm nha.

Không cần quá yêu thương cậu, cũng không cần đem cậu thành con của mình một loại, chỉ cần có thể cùng cậu giống như bạn bè mà sống chung, như vậy là đủ rồi.

Bạn bè? ! Khải đứng ở trước cửa xe không tự chủ dừng bước lại.

"Thế nào?" Lane quan tâm hỏi.

Cậu vội vã lắc đầu."Không có."

Mới vừa rồi cậu mới nghĩ tới bạn bè, trong đầu liền thoáng qua bộ dáng của Katy.

Ngồi ở trong xe, cả khuôn mặt cậu như có điều suy nghĩ, Lane thấy thế không khỏi nói lời xin lỗi.

"Khải, thật xin lỗi." Hắn thật có xin lỗi đối con trai nói.

"Không có gì cần nói xin lỗi." Khải thành thục hiểu chuyện mà trả lời.

Cậu tại sao có thể trách cha không có mắt nhìn phụ nữ đây? Cậu hiểu, đây chẳng qua là nhất thời mê hoặc thôi, bản năng đàn ông mà.

Chỉ là ——

"Cha, người là thật muốn kết hôn sao?"

Lane nhún nhún vai, "Cha không nhất định phải là kết hôn, theo đuổi phái nữ chỉ là muốn tìm người bầu bạn."

"Thì ra là như vậy." Cậu hiểu biết gật đầu.

Cha mặc dù có cậu, nhưng một thân một mình cuối cùng sẽ tịch mịch, tìm người thích hợp bầu bạn, điều này cũng dễ hiểu.

Coi như không kết hôn, chỉ là ở chung một chỗ, cậu cũng là muốn cùng người phụ nữ mà cha thích cùng nhau chung sống, nếu như vậy, chẳng bằng cậu tìm đến người mà chính mình thích, cha cũng sẽ thích cùng người đó cùng nhau chung sống, cuối cùng coi như kết hôn cũng không quan hệ.

Liền một bóng dáng khắc sâu cắm vào trong lòng cậu.

Nếu như mẹ kế của cậu là Katy, cậu tin tưởng mình nhất định sẽ cùng Katy chung đụng hòa hợp.

Càng nghĩ càng cảm thấy Katy vui tươi hoạt bát thích hợp, Khải trong nội tâm đã có ý tưởng cùng bước đầu kế hoạch, biết cô ấy lâu như vậy, cha cùng cô ấy lại chưa từng có thật tốt gặp mặt một lần, đó là bởi vì suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản, cô ấy chỉ nghĩ chăm chỉ làm việc mà thôi.

Hỏng bét, hiện tại Katy là không lòng tham lại thành chướng ngại vật trong kế hoạch của cậu, muốn thế nào mới có thể làm cho bọn họ gặp mặt đây? Cậu tin tưởng cha nhất định sẽ thích Katy, nhưng mỗi lần khi cha rời đi khách sạn thì Katy cũng còn chưa có đi làm, coi như cha ở phòng khách sạn ngủ, cô ấy cũng sẽ tránh đi phòng của cha, chờ cha sau khi rời đi mới đi vào quét dọn. . . . . .

Đúng rồi, chính là cái này!

Trong mắt Khải lóe ra ánh sáng, cậu nghĩ đến một ý kiến hay.

Buổi tối hôm đó trở lại chỗ ở khách sạn, một cách tinh quái chính cậu liền hướng quản gia Andy muốn một ly cà phê bỏ thêm rượu Brandy.

"Khải thiếu gia, cậu muốn này làm cái gì?" Andy cổ quái hỏi.

"Cha hết sức mệt, cháu đem ly cà phê cho cha nâng cao tinh thần." Cậu quỷ dị cười trộm.

Cậu khác hẳn với hành động bình thường khiến Andy sinh nghi, nhưng là anh ta chưa có nói ra.

Bởi vì anh ta từ trên mặt Khải nhìn thấy nụ cười quái đản, đó là nụ cười của đứa trẻ mới có.

Vì vậy Khải bưng ly cà phê bỏ thêm rượu Brandy, đi vào thư phòng của cha.

Lane uống rượu sẽ ngủ dậy đặc biệt muộn, Khải dĩ nhiên biết tật xấu của cha mình, cậu tính toán nhân cơ hội này thật tốt mà tính kế cha và Katy.

"Cha, cà phê đây."

Bàn tay nho nhỏ bưng ly cà phê nóng hổi tiến vào thư phòng, nụ cười tràn đầy hiện lên trên mặt.

Khải với cử chỉ thân thiết kia làm cho hắn cảm động không thôi.

"Cám ơn con, Khải." Không nghi ngờ gì, hắn nhận lấy ly cà phê liền đưa lên miệng, uống hơn phân nửa ly mới nhíu mày."Cà phê bỏ thêm rượu?"

"Vâng, chú Andy nói cha gần đây không dễ dàng ngủ, con nghĩ u


Polaroid