Insane
Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326391

Bình chọn: 7.00/10/639 lượt.

luật sư biện hộ cho anh ấy, đem Mạc Tử Phàm chận ngoài cửa, còn không cho bất cứ người nào trong chúng tôi tới tìm cô, chính cô suy nghĩ cho kỹ, tại sao anh ấy muốn làm như vậy?"

Vũ Vi kinh hãi, bên trong đôi mắt to đều là thần sắc không thể tin được, sau đó nàng cười, chậm rãi mở miệng nói, "Không biết." Mạc Tử Hiên làm sao sẽ vì bảo vệ cô mà cam nguyện ngồi tù đây? Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.

Thấy dáng vẻ không tin của Vũ Vi, Mễ Tiểu Đồng không khỏi có chút tức giận, "Sẽ không? Đồng Vũ Vi, tôi không biết cô đã trải qua những chuyện gì, làm cô không cảm thấy chân tình của Mạc Tử Hiên đối với cô, cô có thể không yêu anh ấy, nhưng mà cô không thể, chà đạp tình yêu của anh ấy đối với cô! Mạc Tử Hiên đang dùng tánh mạng của mình để yêu cô, trong lòng của anh ấy, cô thậm chí còn quan trọng hơn mạng của anh ấy. Anh ấy chỉ vì cô, lần đầu tiên mở miệng xin tôi mở triển lãm trang sức kia, cô biết anh ấy tốn bao nhiêu tiền không? Mấy trăm triệu! Vì dẫn dụ Xa Lan mắc câu, anh ấy tốn mấy trăm triệu muốn tôi làm triển lãm. Còn làm một bộ đồ trang sức giả cho Xa Lan.

Anh ấy chưa bao giờ quan hệ với xã hội đen, nhưng là chỉ vì cô, hắn cầu xin Lãnh Ngôn phái mấy tên thủ hạ ngày ngày 24h sát bên người bảo vệ cô: anh đau dạ dày đến chết, cũng không chú ý tánh mạng của mình nhổ hết ống tiêm chạy đến bến tàu đi bảo vệ cô! Biết rất rõ ràng có người ở chỗ tối bảo vệ cô, anh ấy còn không yên lòng chạy đi tìm cô, lúc trở lại anh ấy chỉ còn dư lại nửa cái mạng." Cặp mặt chớp chớp có chút ướt át, Mễ Tiểu Đồng nói tiếp, "Anh ấy trong lúc đang chữa bệnh mỗi đêm đều về nhà, là vì cái gì, cô nên rõ ràng hơn tôi. Đồng Vũ Vi, cô không yêu anh ấy cũng không sao, tình yêu vốn chính là bất bình đẳng, anh ấy yêu cô, không có nghĩa là cô nhất định phải yêu anh ấy, nhưng là xin cô đừng nữa chà đạp tình yêu của anh ấy đối với cô nữa! Tôi tới nơi đây, Tử Hiên cũng không biết, nếu anh ấy biết, nhất định sẽ giận tôi. Tôi cũng không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy Mạc Tử Hiên ngồi tù, không thể làm không công, cho dù muốn bảo vệ cô, cũng nên để cho cô biết nguyên nhân không phải sao?"

Vũ Vi ngây ngẩn cả người, ngây dại, hốc mắt không bị khống chế đã ươn ướt, mỗi một câu của Mễ Tiểu Đồng đều giống như cái chùy hung hăng đập vào nơi ngực cô, trong lúc nhất thời tất cả Mạc Tử Hiên đều tràn vào trong đầu của cô, cô nghĩ tới, Mạc Tử Hiên cười, Mạc Tử Hiên dịu dàng, Mạc Tử Hiên đối với cô chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, càng nghĩ tới, Mạc Tử Hiên cố nén ốm đau bồi ở bên cạnh nàng trả thù Sở Xa, Xa Lan, cũng nghĩ đến Mạc Tử Hiên vì cô mới hung hăng đánh Trác Nhất Phi.

Nước mắt không cầm được lưu lại trên gương mặt. . . .

Thấy dáng vẻ Vũ Vi đau lòng rơi lệ, tức giận trong lòng Mễ Tiểu Đồng nhất thời biến mất hơn phân nửa, cô thở dài, nhẹ giọng đối với Vũ Vi nói, "Một giờ chiều, chính thức mở phiên toà, nếu định tội, rất có thể Mạc Tử Hiên sẽ ngồi tù nửa năm. Tôi không phải là muốn cô ra tòa làm chứng, mà chỉ là muốn cho cô nhìn anh ấy một lần, cho dù chỉ trong nháy mắt." Dứt lời, cô nhìn Vũ Vi thật sâu một cái, xoay người rời đi.

Thân hình Vũ Vi vẫn đờ ra tại chỗ, cũng chưa động đậy một lúc lâu, trong đầu của cô đều là bóng hình của Mạc Tử Hiên, mỗi lần nhớ đến Mạc Tử Hiên tốt với cô, trong lòng của cô liền khó chịu một phần, đồng thời, càng thêm yêu Mạc Tử Hiên rồi.

Cô âm thầm trách cứ mình, sao lại ngu như vậy, khi đó sao lại không cảm nhận được chân tình của mạc Tử Hiên vậy chứ?

Làm hại Mạc Tử Hiên vì bảo vệ cô mà phải ngồi tù.

Cô nâng cánh tay lên, quệt khô nước mắt trên mặt, chào cũng không chào, liền vội vã rời khỏi Tinh Phẩm.

Cô về đến nhà liền mở máy vi tính ra, tìm được vị trí của các video giám sát, sau đó sao chép vào USB rồi đến điện thoại, sau đó vội vã rời nhà. Đi tới phòng trọ của Trác Nhất Phi.

Cô đứng trước cửa nhà Trác Nhất Phi ấn chuông cửa mấy lần, cũng không có người mở cửa cho cô, xem ra Trác Nhất Phi không ở nhà.

Cô than thầm, chậm rãi xoay người chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Vũ Vi mới vừa vặn đi được mấy bước, cửa phòng mở ra, một giọng nói bực mình của một người trẻ tuổi truyền vào lỗ tai cô, "Ai vậy?”

Vũ Vi không khỏi xoay người nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cô gái tuổi còn trẻ người mặc một cái áo sơ mi lớn đủ che mông, hai nút cài ngay chỗ ngực còn mở rộng ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng noãn, hai vú cao vút như ẩn như hiện này càng thêm làm cho người ta mộng tưởng.

Vũ Vi hừ lạnh, Trác Nhất Phi thật là một tên sói đội lốt cừu, lại thêm một cô gái trẻ bị hắn lừa gạt tới tay.

Cô đi tới trước người của cô gái, nhàn nhạt mở miệng mà nói, "Tôi muốn gặp Trác Nhất Phi."

Cô gái tóc dài xõa nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vũ Vi mấy lần, thấy Vũ Vi mặc đơn giản, bên trong đôi tròng mắt không khỏi hiện ra thần sắc khinh miệt, cô ta tay ôm ngực, dựa vào khung cửa, có chút không vui mở miệng nói, "Nhất Phi đang ngủ, không có thời gian gặp cô." Nói xong, cô ta không vui trợn mắt nhìn Vũ Vi một cái, liền quay lại trong phòng, thuận tay đóng cửa phòng, nhốt Vũ Vi ở ngoài cửa.

Thấy cô gái chận cô ngoài cửa, sắc mặt của Vũ Vi