
rên mặt cứng đờ, bên cạnh trống không.
Cô lập tức ngồi dậy, nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên, không có bóng dáng của Mạc Tử Hiên.
Cô quay đầu liếc mắt nhìn, bên máy tính bên cũng không có bóng dáng của Mạc Tử Hiên.
Cô xuống giường đi tới phòng khách cùng phòng bếp, thậm chí ngay cả tìm qua phòng của mẹ, cũng không thấy bóng dáng của Mạc Tử Hiên.
Cô trở lại phòng ngủ, nhìn về phía tủ đầu giường, quả nhiên trên tủ đầu giường lẳng lặng nằm một tờ giấy trắng cùng chi phiếu, để lại ít lời nhắn, Vũ Vi khẽ mỉm cười, cô chỉ biết Mạc Tử Hiên sẽ không có lý do gì mà rời cô đi.
"Vũ Vi, về thay quần áo, rất nhanh trở lại, chi phiếu, em cất kỹ đi, làm tiền tiêu vặt. Yêu em Hiên."
Vũ Vi đem tờ giấy cất kĩ, nằm lại lên giường tiếp tục ngủ.
Mạc Tử Hiên trở lại biệt thự vội vã giả bộ lấy mấy bộ tây trang liền quay lại chỗ Vũ Vi .
Sáng sớm, lúc Vũ Vi mở hai mắt ra, Mạc Tử Hiên đã nằm ở bên cạnh cô, bàn tay to của anh đang ôm hông của cô ngủ say .
Vũ Vi thận trọng lấy bàn tay Mạc Tử Hiên ra, muốn xuống giường nấu cơm cho Mạc Tử Hiên, ai biết cô mới ngồi dậy, bên hông căng thẳng, cả người ngã trở lại trên giường, rơi vào bờ ngực rộng của Mạc Tử Hiên."Đi đâu?" Mạc Tử Hiên mở cặp mắt mê người ra nhìn Vũ Vi hỏi.
Vũ Vi hôn phớt lên mặt Mạc Tử Hiên, "Làm cho anh bữa sáng." Thấy sắc mặt Mạc Tử Hiên thay đổi mấy lần, cô nhanh chóng giải thích, "Bữa sáng rất đơn giản, sẽ không làm tay bị thương đâu mà."
"Anh làm xong rồi." Mạc Tử Hiên lật người đem Vũ Vi đè ở phía dưới, hủy bỏ trói buộc trên người hai người, không có tiền tấu liền trực tiếp tiến vào Vũ Vi. . . . .
Triền miên đi qua, trong phòng tràn đầy nồng đậm tư vị kiều diễm, Mạc Tử Hiên kéo mặt Vũ Vi, "Tối hôm nay có một tiệc rượu, anh về hơi trễ."
Lòng của Vũ Vi lại một lần nữa ấm áp, Mạc Tử Hiên biết cô không thích tham gia tiệc tùng, cũng không có mở miệng muốn cô làm bạn gái, cô dựa nhẹ đầu vào vòm ngực to lớn của Tử Hiên, nhẹ giọng nói, "Em chờ anh về."
Ban đêm, ánh đèn thành phố, chiếu sáng đường phố rộng rãi như ban ngày.
Từng một chiếc xe hơi cao cấp, chậm rãi dừng ở cửa khách sạn Đế Hào.
Hôm nay được biết là sinh nhật của thiên kim bí thư tỉnh ủy, giới chính trị, tất cả doanh nhân giới kinh doanh hầu như đều trình diện rồi.
Mạc Tử Hiên cũng không ngoại lệ.
Thật ra thì, anh và Vũ Vi đều không thích tham gia những bữa tiệc như vậy, nhưng mà, muốn ở thành phố này phát triển tốt hơn, nhất định phải quan hệ tốt với các chính trị gia, bữa tiệc lần này, ngoài mặt là sinh nhật thiên kim bí thư tỉnh ủy, thật ra trong đó còn có mờ ám.
Anh đem xe chậm rãi dừng ở cửa khách sạn, mở cửa xuống xe, trong lúc lơ đãng, thấy trước người một bóng dáng làm anh chán ghét, cái bóng dáng này không phải tên tiểu nhân Trác Nhất Phi hèn hạ thì còn có thể là ai?
Trác Nhất Phi người mặc tây trang màu xanh dương đậm, nhẹ nhàng đóng cửa xe, đứng ở trước xe, cài nút áo tây trang.
"Phi." Một nữ nhân mặc một chiếc váy màu cam, xuống xe, đi tới bên cạnh hắn, rất tự nhiên kéo cánh tay của hắn.
Khóe miệng Trác Nhất Phi nhảy lên trên, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô gái này mấy lần, rồi sau đó rất hài lòng âm thầm gật đầu một cái, cô gái này dung mạo rất đẹp, vóc người đầy đặn, bộ ngực khá lớn, tay hắn duờng như cầm không được, cái mông đủ vểnh lên, là loại hắn thích, hắn âm thầm cười một tiếng, sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn sẽ đem cô gái này lên giường hảo hảo yêu thương một phen.
Tề Mỹ Linh cười với Trác Nhất Phi một tiếng, cùng hắn sóng vai tiến vào khách sạn. Cô bởi vì phải tìm Mạc Tử Hiên, cho nên mới đến thành phố này, vừa lúc thấy ở Callme nhận người, liền đến Callme phỏng vấn, không nghĩ tới lại thông qua phỏng vấn, không ngờ buổi tối hôm đó liền nhận được công việc, làm bạn gái tổng giám đốc Trác thị Trác Nhất Phi.
Nhớ tới tất cả những gì Trác Nhất Phi làm với Vữ Vi, trong lòng Mạc Tử Hiên liền nổi giận, lúc này anh hối hận không kịp, lần trước đánh hắn ta, lúc xuống tay sao không ác một chút? Tốt nhất đem trác Nhất Phi đánh bán thân bất toại ở trong bệnh viện nán một đời cho phải mới được, dù thế nào đi nữa anh cũng có thể chi tiền thuốc thang được.
Mạc Tử Hiên lạnh lùng nhìn bóng lưng Trác Nhất Phi một cái, sau đó đóng cửa xe đi tới cửa chính quán rượu.
"Phi." Một giọng nói quen thuộc chậm rãi truyền vào trong lỗ tai Mạc Tử Hiên, làm bước chân của anh đi về phía trước không khỏi dừng lại, tầm mắt lại một lần nữa nhìn về phía Trác Nhất Phi bên kia, chỉ thấy Tề Mỹ Linh người mặc váy cam bó sát người, ôm cánh tay Trác Nhất Phi, hai người vừa nói vừa cười đi tới cửa quán rượu.
Mạc Tử Hiên nhíu chặt chân mày, tại sao Tề Mỹ Linh lại ở chỗ này? Hơn nữa còn cùng Trác Nhất Phi ở chung một chỗ.
Dáng vẻ của hai người thoạt nhìn rất thân mật.
Lòng của Mạc Tử Hiên, không khỏi trầm xuống, anh nghĩ anh cần phải làm nói một chút cho Mỹ Linh, mặc dù, anh đã không còn yêu Tề Mỹ Linh nữa, nhưng mà, dù sao bọn họ cũng đã từng yêu nhau, anh không hy vọng Tề Mỹ Linh tiếp xúc với người như Trác Nhất Phi.
Anh thu hồi tầm mắt, một cái tay đút túi tiến vào khách sạn, trực tiếp lên lầu hai