Polaroid
Tổng Hợp Truyện Ngắn Đoàn Thạch Biền

Tổng Hợp Truyện Ngắn Đoàn Thạch Biền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324462

Bình chọn: 10.00/10/446 lượt.

rồi hả?

- Tôi nói thật mà. Em cằn nhằn cho tôi thâu băng, rồi khi nào cảm thấy cần

tiếng cằn nhằn, tôi sẽ mở băng ra nghe. Như thế tôi khỏi cần phải lấy vợ

nữa.

Cô bé bật cười rũ rượi.

- Ông đúng là vua lười.

- Tôi mà lười? Nếu lười tôi đã không tự tay nấu những bữa ăn tối.

- Những người đàn ông sợ lập gia đình đều là những người lười biếng. Ông hãy

tưởng tượng, nếu tất cả đàn ông đều sợ lập gia đình thì thế giới này sẽ ra

sao?

- Ồ! thật tuyệt diệu. Thế giới này sẽ trở thành thiên đàng ngay.

Cô bé kéo ghế đứng dậy.

- Thôi chào ông, em về.

Tôi chưng hửng nói :

- Gấp vậy. Còn sớm mà.

- Em không muốn ở trong thiên đàng của ông nữa. Ngột ngạt quá.

Mặc dù tôi năn nỉ, cô bé vẫn đòi về. Khi đưa em đến gần chỗ gia đình em đậu

xe, tôi nói :

- Em xem có hay không?

- Xem gì đâu?

- Vở tuồng “Bữa ăn tối ở nhà trọ” do tôi diễn.

Cô bé cười.

- Dở ẹc. Ông nấu nướng nuốt không vô.

Tuy vở tuồng của tôi “dở ẹc”, nhưng tôi vẫn cảm thấy sung sướng. Tôi không

làm cho cô bé tốn nước mắt mà trái lại đã giúp em có được nụ cười.

Một buổi tối từ nhà người bạn trở về, tôi thấy cô bé đã ngồi đợi tôi ở trước

thềm nhà trọ. Em ngồi bó gối gục đầu, tóc buông xõa, dáng điệu ủ dột. Tôi hỏi

:

- Em ngồi đợi lâu chưa?

- Hơn nửa tiếng rồi.

- Mời em vào nhà.

- Em ngồi đây được rồi.

Tôi nghĩ vào phòng giờ này cũng nóng bức nên ngồi xuống thềm nhà với em. Căn

phòng khi đi tôi đã đóng kín các cửa nên ánh sáng đèn điện bên trong không hắt

ra ngoài. Trước mặt chúng tôi khoảng sân rộng lát gạch, sáng rực ánh trăng đêm

mười sáu. Hai cây dừa trồng trong sân vươn cao với những tàu lá ánh bạc và im

sững. Ðêm không gió, không khí ngột ngạt khó thở. Chợt cô bé ngẩng đầu lên, nhìn

thẳng vào mắt tôi, em nói nhanh :

- Em đến từ biệt ông. Ngày mai em đi, xe của ba em sửa đã xong.

Tôi biết chuyện này rồi sẽ xảy ra. Ðã biết trước nhưng tôi cũng không ngăn

được tiếng thở dài.

- Ông đừng buồn.

- Ừ.

- Ông còn nhớ vở tuồng chúng ta cùng xem?

- Nhớ.

- Tên tuồng là gì?

- “Bữa ăn tối ở nhà trọ”.

- Không phải vở tuồng dở ẹc đó đâu. Em muốn nói vở tuồng chúng ta cùng xem ở

rạp.

- “Duyên tình mong manh”.

- Ðúng rồi. Không phải ở trên sân khấu mà ở ngay đời này, mọi thứ cũng đều

mong manh.

- Ðâu phải cái gì cũng mong manh.

- Có những thứ rất chắc chắn.

- Thứ gì đâu?

- Những bắp cải của em rất chắc chắn.

- Chúng chỉ chắc chắn đối với ông.

- Ðối với em cũng có một thứ rất chắc chắn.

- Thứ gì?

Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô bé. Tôi nói chậm rãi :

- Tình cảm của tôi dành cho em.

Ðáng lẽ tôi phải đồng ý với cô bé là mọi thứ ở đời này đều mong manh. Ngày

mai em đi, chẳng bao giờ chúng tôi có dịp gặp lại, tôi không nên để em còn những

ràng buộc với nơi chốn này, không ràng buộc, em sẽ sống dễ chịu hơn ở một nơi

chốn khác. Vậy mà vì ích kỷ, tôi đã nói lên tiếng nói của lòng mình và làm cho

cô bé khóc. Hơn những thứ khác, những giọt nước mắt rất mong manh, tôi biết vậy.

Nhưng chắc suốt đời tôi sẽ ân hận vì chỉ một phút yếu lòng, tôi đã giúp cho cô

bé biết ở đời có một thứ không mong manh.

18 giờ, tôi đã có mặt ở sân khấu ca nhạc quận 10. Chẳng phải tôi có hẹn với

một cô gái nào ở đó mà vì đêm nay có buổi trình diễn của ca sĩ Lobo mới từ Mỹ

qua. Tôi chỉ có khả năng mua vé đứng 100.000 đồng nên phải đến sớm để dành chỗ

tốt. Tôi nhẩm tính trong đầu. Nếu ta đến sớm, rờ được lưng hàng ghế cuối hạng

150.000 đồng, kể như ta đã lời 50.000 đồng. Vì đối với kẻ ngồi ở hàng ghế cuối

và kẻ đứng ở hàng đầu, khoảng cách sân khấu đều bằng nhau.

Tôi cứ tưởng mình là người đến sớm nhất, đâu ngờ cũng có quá nhiều người cùng

sở thích rờ hàng ghế cuối, để được lời 50.000 đồng như tôi. Ðang đứng rung đùi

(không phải theo điệu nhạc máy đang phát ra oang oang mà để đỡ tê cẳng) tôi nghe

có tiếng ở phía sau lưng :

- Xin lỗi nhích ra cho tôi vào với.

Tôi đáp mà không thèm quay đầu lại.

- Hết chỗ rồi.

Một bàn tay thò vào nắm ngay lưng chiếc ghế tôi đang nắm rồi tôi cảm thấy

“phần mềm” của một người (chứ không phải của máy vi tính) trườn ngang be sườn

của tôi. Xong. Một cô gái đã đứng bên tôi. Em đưa bàn tay hình cái lược chải lại

mái tóc rối bù trước trán. Em nói như đang nói với hàng ghế trước mặt.

- Luôn luôn còn chỗ cho một người không nản lòng chen lấn.

Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt “hết ý” của em rồi nên tôi không ngu gì nói chuyện

với hàng ghế trước mặt, tôi quay qua nói với cô gái :

- Nếu biết trước em là người muốn vào đứng, tôi sẵn sàng nhích nhường chỗ cho

em.

- Nếu biết trước Lobo đêm nay hát rất dở, ông có bỏ về ngay bây giờ?

- Ồ, đã chắc đâu!

- Cũng vậy. Ðã chắc đâu ông nhường chỗ cho tôi, nếu tôi không chịu khó chen

lấn.

Tôi thở dài :

- Thật đáng tiếc, ngó vậy mà em yểu tướng!

Cô gái giật mình, nhìn tôi.

- Sao, ông định trù ẻo tôi chuyện gì?

- Ở tuổi em mà xưng “tôi” chứng tỏ em đã già. Mà người già thì chết trước

người trẻ lẽ đương nhiên.

Cô gái bật cười :

- Thôi được rồi. Tôi là… em, còn ông là…?

- A simple man.

- Một người đàn ông đơn giản! Chà, ông cũng thuộc tựa nhạc của Lobo ghê

nhỉ!