Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Hợp Truyện Ngắn Đoàn Thạch Biền

Tổng Hợp Truyện Ngắn Đoàn Thạch Biền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324373

Bình chọn: 9.5.00/10/437 lượt.

.

Nghe cô bé giải thích xong, tôi nói :

- Vậy em bán cho tôi năm bắp cải.

Cô bé đi vòng quanh đống bắp cải, bới tìm những cây khá lớn, rồi em lấy dây

cột chúng lại đưa cho tôi.

- Em đã lựa cho ông những bắp cải chắc nhất.

Vì đã tự giới hạn, mỗi ngày chỉ được chi tiêu ba trăm tiền chợ; nên mua bắp

cải xong, tôi khỏi mất công đi đến hàng thịt hay bất cứ hàng nào khác.

Bữa ăn tối đó, tôi đã ăn bắp cải trừ cơm, rất may, bắp cải không làm tôi đau

bụng phải thức giấc vào lúc nửa đêm.

Buổi chiều hôm sau đi chợ, tôi thấy cô bé vẫn còn đứng bán bắp cải. Em vẫn

mặc chiếc ao len xanh dài tay, dù cho trời nắng gắt. Mặc áo len có lẽ là thói

quen của dân Ðà Lạt, nên họ ít khi chịu rời bỏ. Khi tôi đến gần, nghe em rao :

“Ðại hạ giá. Hai trăm đồng ba bắp cải đây”. Tôi lại tự hỏi, cô bé nói thật hay

mình nghe lầm. Thấy tôi, em nói :

- Mời ông mua bắp cải.

- Mua gì nữa. Hôm qua tôi đã mua năm bắp cải rồi.

- Ông nên mua thêm. Hôm nay giá rẻ hơn hôm qua.

Nghe cô bé liến láu, tôi nổi sùng nạt :

- Sao hôm qua em nói giá hôm nay sẽ đắt hơn.

- Em đâu có ngờ, ba em chưa thuê được xe chở bắp cải vào Sài Gòn. Hôm nay em

bị bắt buộc phải bán giá rẻ, vì xứ nóng bắp cải mau hư.

Tôi thở dài :

- Vậy là tôi đã bị hớ rồi, em có cười tôi ngu?

- Không. Vì em cũng đã bị hớ.

- Em hớ cái gì?

- Cảm tình dành cho ông.

- Dành cho tôi?

- Phải. Em tưởng ông thông cảm sẽ không kỳ kèo về chuyện mua bắp cải với giá

đắt. Nào ngờ…

Cô bé bỏ lửng câu nói, thở dài, rồi ngoảnh mặt rầu rầu nhìn đi nơi khác.

Tiếng thở dài của người lớn thật đáng ghét như lốp xe xì hơi. Nhưng tiếng thở

dài của mấy cô nhỏ như ngọn gió mùa Thu nghe thật thê lương và trái tim tôi, một

chiếc lá vàng úa, tránh sao khỏi rung động. Tôi vội nói :

- Này nhỏ, tôi thông cảm với em rồi. Hôm nay tôi mua thêm ba bắp cải nữa.

Cô bé quay nhìn tôi cười.

- Ðể em lựa cho ông ba bắp cải chắc nhất.

- Hôm qua em đã lựa cho tôi năm bắp cải chắc nhất rồi, còn đâu bắp cải chắc

nhất nữa.

- Em vẫn còn những bắp cải chắc nhất dành cho ông chiều nay.

Biết mình bị cô bé lừa, nhưng tôi chỉ cười trừ. Nếu một bà già nói với tôi

như vậy, chắc tôi sẽ giảng “moran” cho bà nghe điếc con ráy, nhưng với một cô bé

tôi đành nín thinh. Chẳng bao giờ tôi thích cãi tay đôi với một cô bé. Giành

giật “thắng lợi” với một người nhỏ tuổi hơn mình, nào có thích thú gì.

Khi cô bé đưa cho tôi ba bắp cải đã được cột dây cho cẩn thận, tôi hỏi :

- Này nhỏ, bây giờ gia đình em ở đâu?

- Gia đình em ăn ngủ luôn trên xe, đậu ở khoảng sân trống trước rạp hát.

- Tôi cũng ở gần đó. Tối nay em rảnh không?

- Ông định mời em đi xem cải lương?

- Em thích cải lương?

- Thích lắm. Em xin ba hoài nhưng ba không cho đi xem.

- Vậy tối nay tôi sẽ đến xin phép cho em đi xem.

Cô bé reo lên.

- Ông hứa chắc nghe.

Tôi cười.

- Chắc như bắp cải của em.

Sau khi rửa bát đũa xong, đúng bảy giờ, tôi đi bộ đến rạp cải lương. Mùa hè ở

đây ban ngày trời rất khó chịu, chẳng ai muốn ra ngoài đường, vì nắng chiếu rát

da mặt, lại thêm những ngọn gió thổi cát ào vào mắt nhắm không kịp. Nhưng đêm

đến, gió từ biển thổi vào mang theo hơi nước, khiến người ta thấy dễ chịu hơn

khi rời khỏi nhà. Trên vỉa hè đông người qua lại, họ đi mua sắm vật dụng hay đi

xem hát. Ða số dân ở đây rất mê cải lương, nhưng chẳng mấy khi được xem tận mắt,

họ chỉ được nghe các vở tuồng truyền thanh hay trên những chuyến xe đò mở nhạc

cải lương oang oang câu khách. Vì vậy mỗi khi có đoàn cải lương về huyện hát,

con phố nhộn nhịp hẳn lên.

Tôi đi thẳng ra sân cát rộng trước rạp hát. Có khoảng chục chiếc xe hàng đậu

nơi đây. Không biết gia đình cô bé ở xe nào, tôi đi vòng quanh tìm kiếm. Chợt có

tiếng kêu :

- Chào ông.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Cô bé đang ngồi với hai em nhỏ trên một mui xe và em

đưa tay vẫy. Tôi đưa tay vẫy lại. Cô bé bám vào một chiếc thang nhỏ leo xuống.

Vẫn mặc chiếc áo len màu xanh dài tay. Cô bé đứng trước mặt tôi đưa tay vuốt lại

mái tóc.

- Em đợi ông từ sáu giờ.

Tôi giải thích :

- Tôi phải nấu cơm và rửa chén bát xong mới đi được.

- Vợ ông đau à?

- Tôi chưa hân hạnh gặp bà ấy ở đời này.

- Trời đất! Vậy ông mua bắp cải làm gì mà nhiều quá vậy. Bộ ông có nuôi heo

hả?

- Nếu có nuôi heo, tôi sẽ sạt nghiệp. Tôi nuôi tôi còn ốm nhách thế này, nuôi

heo bán ai mua.

Cô bé cười, chỉ dưới chân tôi.

- Tại ông lo chăm sóc cái bóng của ông nhiều quá. Ông thấy không, nó mập hơn

ông.

Tôi cười nói :

- Ba em đâu, để tôi xin phép ông cho em đi xem cải lương. Họ sắp trình diễn

rồi.

Cô bé gọi lớn vào khoang xe :

- Bố ơi, có ông khách mua bắp cải.

Từ trong khoang xe tối om, một người đàn ông mặc áo vét sờn cũ bước ra. Ðứng

ở thành xe, ông hỏi tôi :

- Ông muốn mua sỉ bắp cải?

Cô bé xua tay.

- Con bán cho ông ấy nhiều ở chợ rồi, ông ấy đến để…

Cô bé quay sang tôi :

- Ðể làm gì ông nói đi.

Người đàn ông từ thành xe nhảy xuống bắt tay tôi.

- Cậu làm việc ở huyện?

- Dạ phải.

Bây giờ tôi mới nhận ra người đàn ông này buổi sáng tôi đã gặp ở văn phòng

hành chánh huyện. Ông đến xin phép thuê xe chở bắp cải v