
ng thảnh thơi trong mùa
hè. Họ đã được trở về quê nhà hay đi đến một thành phố khác để nghỉ xả hơi, để
được sống tự do không bị những đôi mắt dòm ngó, phê phán của học sinh và các phụ
huynh. Tưởng tượng sống ở một nơi không bị những đôi mắt đó theo dõi, thật sung
sướng biết bao.
Nhưng Kha đã không được sung sướng biết bao. Không được sống thảnh thơi như
các bạn trong ba tháng hè tại thị trấn này.
Kha phải ở lại để dạy các lớp hè hai buổi sáng và dạy thêm lớp toán ban đêm.
Chàng muốn dành dụm một số tiền để lo đám hỏi người yêu của chàng ở quê nhà vào
dịp cuối năm nay. Không có nàng chắc chàng đã theo thằng bạn dạy văn đi rong
chơi. Dù cho bao tử có đói, chàng tin cũng sẽ được sống một thời gian thảnh thơi
và thích thú. Nhưng vì nàng, vì những đòi hỏi của gia đình nàng. Kha đã phải
tiếp tục đóng kín những cửa sổ tâm hồn trong ba tháng hè.
Những lớp toán ban đêm, Kha dạy ngay ở căn phòng trọ. Chàng đã phải khó nhọc
giảng giải những bài toán cho học sinh hiểu. Không phải những bài toán đó quá
khó hay học sinh chậm hiểu mà vì Kha biết chính chàng cũng không thích giải
những bài toán đó một tí nào. Ðấy không phải là thời gian để giải những bài toán
hình học, đại số, hóa học. Ðấy là thời gian phải được dành cho nàng. Cùng nàng
đi dạo chơi dọc theo bờ sông Hương trong đêm hè nóng bức. Cùng nhau vào trong
thành nội có những cây nhãn lá mướt xanh và hương hoa sen tỏa ra thơm ngát. Cùng
nàng vào ngồi một quán nước có âm nhạc dịu dàng và ăn những ly chè hạt sen ngọt
lịm…
Nhưng ở lại chốn này, Kha chỉ biết cùng học trò cặm cụi giải những bài toán
khô khan, chán ngắt. Khi nghe những cậu học trò hỏi : “Ba tháng hè, thầy không
về thăm nhà hả thầy? Dạy nhiều vậy thầy không sợ bể phổi sao thầy?” Kha đã phải
bóp vụn cục phấn trong tay, để khỏi bạt tai chúng và môi chàng đã mím chặt để
khỏi cau có. Chúng đâu có biết gì, chúng còn vô tư. Chàng nghĩ vậy để xoa dịu
cơn giận dữ.
Còn nàng có biết gì không? Hay nàng cũng vô tư? Thắc mắc này đã khiến Kha nổi
điên đập vỡ mấy ly bia khi chàng ngồi uống một mình trong căn phòng trọ vắng
lặng sau những buổi dạy đêm.
Thật ra Kha không sống cô độc khi phải ở lại đây ba tháng hè vì chàng đã có
những người bạn chân tình ở địa phương này. Nhưng họ chẳng giúp được gì cho
chàng. Những chai bia cũng chẳng giúp gì được cho chàng. Tất cả đều biết chuyện
tình của chàng và nàng nhưng tất cả đều không hiểu tình yêu của chàng dành cho
nàng.
Ngay cả thằng bạn dạy văn ở cùng phòng (nay đã đi xa) cũng không hiểu tình
yêu đó. Hắn đâu đã yêu một cô gái nào bao giờ đâu mà hiểu chàng. Hắn chỉ yêu cây
trúc đào sau vườn và say sưa nhìn ngắm những nụ hoa đỏ hồng lóng lánh sương đêm
hé nở mỗi sáng như say sưa nhìn ngắm đôi môi người tình mỉm cười. Thấy dáng vẻ
si mê điên khùng của hắn, đã có lần chàng nổi điên cầm dao định đốn cây trúc đào
nếu hắn không đứng ôm chặt gốc cây che chở cho những nụ hoa.
Chàng không yêu đương lãng mạn lẩm cẩm như thằng bạn kỳ cục đó. Tuy sinh ra ở
một thành phố thơ mộng nhưng Kha không yêu những đóa hoa vớ vẩn, chàng yêu một
cô gái cùng quê hương và dự định phải kết hôn bằng được với nàng. “Tình chỉ đẹp
khi còn dang dở”. Cái “đẹp đó chàng xin dành cho thằng bạn dạy văn”.
Gia đình nàng rất giàu, có gian hàng lớn buôn bán đủ thứ ở phố chính. Còn gia
đinh chàng ở miền quê sống nhờ những vườn cau trổ trái bốn mùa. Ðám hỏi và đám
cưới của chàng khỏi phải lo vụ trầu cau vì đã có sẵn “cây nhà lá vườn” đủ biếu
cho ngàn người. Chàng chỉ còn lo mấy thứ lỉnh kỉnh : rượu, trà, bánh su sê,
vòng, nhẫn, áo cưới, xe hoa… Mấy thứ đó tuy lỉnh kỉnh nhưng cũng làm chàng điên
cái đầu.
Cả hai gia đình đều sẵn sàng giúp đỡ chàng mấy thứ lỉnh kỉnh, sẵn sàng đùm
bọc đời sống vợ chồng chàng, nhưng Kha từ chối sự giúp đỡ và đùm bọc đó. Bài học
đầu tiên chàng học được ở Ðại học Sư phạm không phải là phương pháp dạy dỗ học
sinh mau hiểu mà là ý thức tự lập. Chàng muốn một gia đình do chính tay chàng
tạo ra. Cưới nàng xong chàng sẽ thuê nhà cho hai người ở rồi dành dụm tiền mua
nhà, rồi dành dụm tiền cho những đứa con, rồi dành dụm tiền cho đủ thứ. Nhưng
trước tiên chàng phải dành dụm cho đám hỏi nàng vì vậy chàng đã ở lại thị trấn
để dạy hè.
Kha không nhận được lá thư nào của nàng trong suốt ba tháng hè. Ở đây, chàng
chỉ có một địa chỉ duy nhất là ngôi trường chàng dạy. Ba tháng hè trường đóng
cửa những giấy tờ công văn đều được trực tiếp chuyển bằng tay từ Phòng Giáo dục
đến trường, còn những thư từ riêng chẳng thể gửi đến vì không có người đi nhận.
Kha có thể mượn địa chỉ của một người bạn địa phương để cho nàng gửi thư nhưng
chàng sợ những lá thư của nàng gửi cho chàng trong dịp hè sẽ khiến chàng không
còn can đảm ở lại đây. Nhìn những con dấu bưu điện mang tên quê hương mến yêu và
đọc những dòng chữ mảnh mai nàng viết, Kha dám có quyết định trở về quê nhà gặp
nàng ngay cho bớt nhớ nhung. Trở về quê nhà, bỏ dạy cours làm sao chàng còn có
thể dành dụm đủ tiền đi hỏi nàng?
Mùa hè đã chấm dứt. Kha nôn nóng chờ đợi ngày khai giảng niên học mới