
để được
nhân thư nàng. Cách một tuần trước ngày khai giảng. Kha đã gửi cho nàng một lá
thư bảo đảm để nàng biết dự tính của chàng đã thành. Chàng đã dành đủ tiền cho
đám hỏi. Nàng hãy gửi thư trả lời cho chàng biết ý kiến gấp qua địa chỉ nhà
trường.
Ngày khai giảng đến, Kha vội vã đến trường nhưng chàng chẳng nhận được lá thư
nào. Nhìn các cô cậu học sinh vui vẻ cười đùa với bạn bè sau những ngày hè tạm
biệt, Kha đã buồn cho hoàn cảnh của mình! Ðiều chàng nôn nóng đợi chờ ở niên học
mới đã không đến.
Chàng tự hỏi phải chăng nàng đã đi lấy chồng trong mùa hè vừa qua? Ồ, đâu có
chuyện lạ lùng đó được. Nàng phải chờ mình chứ. Mình đã trung thành với nàng vậy
nàng bắt buộc cũng phải trung thành với mình. Hay nàng đã bị bệnh cúm nên chẳng
thể viết thư trả lời? Giả thuyết này có thể tin được vì ở quê hương chàng mùa
này mưa nắng bất thường và ai cũng có thể mắc bệnh cúm – chàng lẩm bẩm – chứ
nàng đừng mắc bệnh nôn nóng lấy chồng.
Nửa tháng sau ngày khai giảng đã trôi qua. Kha đã gửi cho nàng hai lá thư bảo
đảm nhưng vẫn không thấy hồi âm. Bố khỉ người yêu! Chàng lẩm bẩm khi ngồi một
mình trong phòng giáo viên đợi giờ dạy. Ðột nhiên Kha bật cười, chàng nghĩ chàng
đã thốt ra hai tiếng “Bố khỉ” kỳ quặc một cách vô thức và chẳng hiểu chúng có
nghĩa gì? Thằng bạn dạy văn luôn miệng thốt ra hai tiếng đó và chàng không ngờ
chúng đã xâm nhập vào đầu óc chàng lúc nào không hay. Bố khỉ đầu óc! Kha lẩm bẩm
khi quẹt diêm châm một điếu thuốc.
Hai giờ đầu buổi sáng nay thật nản. Kha chẳng dạy được gì, có một bài toán
nhỏ mà chàng giải ba lần vẫn sai khiến cả lớp cười ồ. Ðầu óc chàng bay bổng đâu
đâu và chàng đã chờ đợi tiếng kẻng báo hiệu giờ ra chơi ngay khi mới bước chân
vào lớp. Rồi tiếng kẻng chờ đợi đã vang lên. Kha bẻ đôi cục phấn đang viết ném
xuống bục gỗ như người trút khỏi gánh nặng trên vai. Chàng cố nở một nụ cười
chào học sinh và định nói vài lời xin lỗi nhưng chẳng thể hé môi, chàng đành lắc
đầu bước ra khỏi lớp. Mong các em sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Mong các em sẽ
hiểu khi các em cũng nôn nóng chờ đợi một cái gì…
Phòng giáo viên đã có mặt những cô giáo mặc áo dài đủ màu ngồi nói chuyện
“thiên trời địa đất” với các ông giáo. Kha rót ly nước trà uống một hơi rồi kéo
ghế ngồi dựa lưng vào tường. Chàng muốn ngủ một giấc ngắn – chỉ năm phút thôi –
cũng đủ giúp chàng khỏe khoắn dạy những giờ kế tiếp. Khổ nỗi những tiếng trò
chuyện cười đùa của các vị đồng nghiệp vang lên như bầy kiến lầm lì bò vào tai,
khiến Kha không chợp mắt được.
“Thầy có thư”.
Kha tỉnh người, ngồi thẳng dậy nói cám ơn bác bảo vệ khi đưa tay nhận lá thư.
Chắc là thư của nàng rồi, ít ra nàng cũng đủ thông minh để hiểu rằng mình đang
nôn nóng đợi thư của nàng chứ. Chẳng thấy tên người gửi đề ngoài bì thư, nhưng
nhìn nét chữ Kha cũng biết đây không phải là thư của nàng. Chàng thở dài, vậy
mình đã mừng hụt. Không phải thư của nàng thì thư của ai đi nữa chàng cũng muốn
quăng vào sọt rác.
Nhìn kỹ nét chữ Kha nhận ra thư của thằng bạn dạy văn. Chàng không muốn đọc
thư của thằng bạn kỳ cục làm gì, chàng chỉ muốn ngủ nhưng những tiếng cười đùa
vẫn tiếp tục vang lên. Thôi thì đọc thư xem hắn viết gì. Hắn là giáo viên dạy
văn biết đâu văn của hắn sẽ giúp mình ngủ được.
“Kha,
Mày nói với Ông Hiệu trưởng tao chưa thể đến trường ngay được. Vì bị xe đụng
gãy chân, còn đang bó bột. Như thế, tao chưa thể tiếp tục đi dạy được, dù lúc
này rất muốn đi dạy sau ba tháng hè rong chơi.
Hãy chịu khó thay tao tưới nước, bắt sâu ở cây trúc đào mỗi ngày. Hãy chịu
khó quét dọn phòng sạch sẽ. Hãy chịu khó giữ vững niềm tin thế nào rồi tao cũng
sẽ trở về.
TH.”
Bố khỉ thằng bạn văn! Kha rủa thầm và xé lá thư ném vào sọt rác. Viết văn như
thế không hiểu sao hắn lại được người ta xuất bản cho một tập truyện ngắn! Văn
chương gì chỉ khiến mình mất ngủ.
Chẳng còn kiên nhẫn đợi thư của nàng, đêm nay Kha đã đem hết số tiền dành dụm
được nhờ dạy thêm ba tháng hè ra đãi bạn bè nhậu. Một bữa tiệc linh đình mừng
người hết lo đợi chờ : gà quay, chim cu quay, heo quay, vịt quay, đủ thứ quay
cộng thêm những chai rượu Johnny “đi bộ” đã giúp Kha có những trận cười ha
ha.
Bữa tiệc tàn, bạn bè ra về hết, Kha vẫn còn ngồi nhâm nhi một đùi gà quay với
ly rượu vàng óng ánh trong căn phòng trọ vắng lặng và bề bộn những đồ nhậu trên
nền xi măng. Chàng đã dạy học trò tỉ trọng của rượu là 0,8 gram nhưng không hiểu
sao nó lại làm đầu chàng nặng trình trịch. Phải chăng tỉ trọng đích thực của
rượu là một tấn? Kha lắc lắc cái đầu muốn nó văng ra khỏi cổ cho nhẹ người,
nhưng cái đầu vẫn bám chặt vào cổ chàng. Chẳng biết gì hơn Kha đứng dậy tìm giấy
viết thư. Phải viết cho nàng một lá thư nữa – chàng nghĩ – không biết đây là lá
thư thứ mấy mình gửi cho nàng mà nàng không thèm trả lời nhưng thây kệ hãy viết
thêm cho nàng một lá thư cuối cùng nữa. Kha bóc một tờ lịch và viết ở phía sau
để khỏi mất công ghi ngày tháng. Dù say khướt nhưng chàng vẫn đủ tỉnh táo để
quẹt diêm châm một điếu thuốc và viết :
“Này người anh yêu.
Chắc em nghĩ