
bị lời nói của cô ta làm cho
tức giận đến không thể chịu được.
"Được, tôi ngược lại sẽ cười
vào cô, xem hai mẹ con bị bỏ rơi sẽ làm gì nhị thiếu phu nhân của Hạ gia là tôi đây." Uông Giai Trừng giờ đây sẽ không lùi bước, sẽ không sợ
hãi, càng khiến cô ta tổn thương, cô ta càng phải sống sung sướng cho ả
nhìn, người không tôn trọng cô, cô nhất định phải làm cho họ chẳng khác
người hầu, thậm chí là giống con chó đi cầu xin cô.
"Uông Giai
Trừng, cô đừng quá đắc ý!" Uông phu nhân bén nhọn đáp lại, "Không ngại
nói cho các người biết, ta ở đây còn có căn cứ mẹ cô là người đàn bà dâm đãng, mà ta dự định sẽ đem chúng giao cho Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân,
để họ thấy thông gia của mình là người dâm đãng, vô sỉ như thế nào, mẹ
nào con nấy, ta tin rằng họ tuyệt đối sẽ không cần một đứa con dâu như
vậy."
Sao có thể như vậy. "Phu nhân, bà không thể làm thế, bà
không thể làm vậy được, đây rõ ràng là bà hãm hại tôi, bà vì sao phải
đối xử với tôi như vậy?" Ngô Tĩnh cảm xúc có chút kích động nói.
"Lão gia nhiều năm như vậy không chạm vào cô, cô không chịu nổi cô đơn, cô với Hoa Nô hàng xóm bên cạnh biệt thự yêu đương vụng trộm, chứng cứ
các người ngoại tình đang trong tay ta, ta phải đưa nó cho lão gia, còn
có cả người nhà Hạ gia, ha ha . . ."
Uông phu nhân đắc ý mà cười điên cuồng.
"Uông Giai Trừng, bây giờ mày biết rồi chứ, mày chờ chết đi!" Uông Giai Vi đứng bên cạnh phụ họa.
"Giai Trừng . . ." Ngô Tĩnh bên cạnh nhỏ giọng gọi con gái, Uông Giai
Trừng nắm chặt tay mẹ, trấn an: "Không có việc gì, có con ở đây!"
"Uông Giai Trừng, nói thẳng cho cô biết, nếu như bây giờ nó ở trên tay
của tam phu nhân của Hạ gia, cũng chính là mẹ chồng tương lai của cô, ta tin rằng bà ta nhất định cực kỳ ác cảm với cô, nhất định sẽ đứng ra
buộc con trai phải bỏ cô." Uông phu nhân hoàn toàn tự tin nói, ánh mắt
nhìn chằm chằm vào Uông Giai Trừng.
"Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, tốt nhất bây giờ bà hãy hủy bỏ cái đĩa đó đi, nếu không tôi sẽ
cho các người chết thảm hại hơn." Uông Giai Trừng nghiến răng, trừng mắt nhìn hai mẹ con ả.
"Ha ha . . . Uông Giai Trừng, mày nghĩ
chúng ta là đồ ngu sao? Mày nghĩ rằng chúng ta sẽ hủy bỏ nó sao? Mày
nghĩ chúng ta là nhà từ thiện sao? Đối với loại xuất thân ti tiện như
các người, căn bản là không xứng được đứng trước mặt chúng ta." Uông
Giai Vi cho rằng mình nhất định thắng, đắc ý cười.
"Đúng không? Cũng có thể không hủy bỏ nó? Thậm chí, cô có thể đem giao nó cho mẹ
chồng tương lai của tôi, hoặc giao cho cha ta xem, sau đó các người đạt
được mục đích, Hạ gia bỏ ta, cha đem hai mẹ con chúng ta đuổi đi, sau đó các người tiếp tục ngược đãi ta và mẹ ta." Uông Giai Trừng đối với
chuyện này tức giận cực điểm, nhưng biểu hiện trong lời nói và vẻ mặt
lại không thấy một chút lo lắng.
"Tuy rằng cô và mẹ cô đều ti
tiện, nhưng ta phải thừa nhận, cô so với mẹ cô có chút thông minh hơn,
nhưng mà một kẻ tiện nhân thông minh luôn làm cho người ta chán ghét."
Uông phu nhân bày bản chất thực của mình.
"Mẹ, chúng ta đi
thôi, chúng ta bây giờ phải đi đến Hạ gia, xem cô ta giải quyết thế
nào!" Uông Giai Vi đã không thể chờ đợi được, muốn lập tức nhìn thấy kết cục của Uông Giai Trừng.
"Gấp gì chứ, tôi cũng có một chiếc
đĩa, tôi đang nghĩ, nếu chiếc đĩa này được truyền lên mạng, thậm chí là
các tạp chí lớn và truyền thông, thì sẽ náo loạn như thế nào nhỉ?" Cô ta không nhanh không chậm mà nhìn hai người, khẽ mỉm cười, trong tình cảnh hỗn loạn như thế này, cô vẫn có bản lĩnh xoay chuyển lại tất cả. Lời
nói của cô khiến cho hai mẹ con Uông Giai Vi tò mò, Uông Giai Trừng rốt
cuộc muốn nói đến điều gì?
Uông Giai Trừng nhìn hai mẹ con ả,
trong lòng càng thêm phấn chấn đứng lên, kế tiếp, cô nhất định sẽ cho
bọn họ biết, Uông Giai Trừng hiện tại, tuyệt đối không còn là con bé
đáng thương mặc cho người ta xúc phạm như lúc còn nhỏ nữa. "Mày rốt cuộc muốn nói gì? Đừng lãng phí thời gian nữa, nói cho mày biết, lần này mày chết chắc rồi, đừng mơ tưởng tìm lý do hay cái cớ gì để kéo dài thời gian!" Uông Giai Vi vội vàng nói.
"Cái gì vậy? Cái đĩa gì ?" Ngược lại, Uông phu nhân lại rất mất bình tĩnh hỏi, thậm chí có chút khẩn trương. Biểu hiện của Uông Giai Trừng nói cho bà biết, nhất định cô ta có thứ gây hại đến hai mẹ con bà, bằng không cô ta sẽ không bình tĩnh như vậy.
"Ở đây tôi có một ít hình ảnh và ghi âm, về trò chơi người lớn của chị, đương nhiên, còn có những tiếng rên tuyệt vời đến động lòng người!" Uông Giai Trừng cười, động đến vết thương ở miệng, lập tức thu lại nụ cười.
"Uông Giai Trừng, mày có ý gì ? Cái gì mà trò chơi người lớn ? Tiếng rên gì ?" Uông Giai Vi đột nhiên sợ hãi đứng lên, lớn tiếng thét chói tai, trò chơi người lớn đối với ả mà nói chỉ là chuyện bình thường, nhưng mẹ ả thường xuyên nhắc nhở cho ả không được đùa với lửa **, nhưng ả chưa bao giờ để ý.
"Tôi nghĩ chị đã quên rồi, tôi ngược lại thì may mắn đã được chị chỉ giáo, nhìn thấy một lần người thật chơi trò chơi người lớn, chị khi đó bộ dạng thật mê người, tôi nghĩ internet và các tờ tạp chí đối với đại