
Cô ta nhỏ giọng mà gọi, đôi mắt không có dũng khí nâng lên. Cô ta sợ hãi hắn cự tuyệt.
“Có việc sao?” Thanh âm của hắn khác biết hoàn toàn với sự nóng bỏng ban nãy.
Nghe được câu trả lời, cô ta mỉm cười, nâng mắt lên. “Tôi có chút việc làm phiền anh, anh có thể đỡ tôi đi nghỉ ngơi không?”
Nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của cô ta. Nhìn nhìn lại bàn chân bị thương của cô ta, hắn tựa hồ không có lí do gì để cự tuyệt.
Hắn không nói hai lời. Một cái xoay người thân thể Uông Giai
Trừng liền nằm ở trước ngực hắn. Cô ta tựa đầu chôn ở ngực hắn, dùng sức mà hít thở. Buổi tối cô ta đã định trước cả đời cũng mãi không có thể
quên.
“Thiên Triệu từ giờ trở đi em quyết định phải yêu anh toàn tâm toàn ý dùng hết sinh mệnh bảo vệ anh!” Cô ta đưa tay vòng ở trên cổ
hắn, trong lòng phát ra lời thề.
Giờ phút này trong đầu Hạ Thiên Triệu để ý chính là bóng dáng
Hàn Nhất Nhất rời đi. Cô gái chết tiệt này dựa vào cái gì nói không với
hắn. Mà hắn dựa vào cái gì phải nhân nhượng. Nghĩ đến cô gái này lòng
hắn lại trở lên nhỏ nhen chấp vặt.
Hàn Nhất Nhất cô càng để ý gì đó, tôi lại càng phải phá hư nó. Tôi cũng không tin cô có thể lãnh huyết đến không hận, để xem coi hận
thù của cô có thể sánh bằng mạnh mẽ của cô không.
Hắn cẩn thận mà đem thân thể của hắn phóng tới cô ta. Trong
đôi mắt to sáng ngời lóe ánh sáng nhu tình như nước mà phát ra ánh mắt
mê luyến.
Loại ánh mắt này, Hạ Thiên Triệu hắn đã thấy được rất nhiều. Đối với phụ nữ hắn chưa từng cự tuyệt sự mê luống của họ.
“Cô không buông tay sao?” Thanh âm của hắn trầm thấp lạnh lùng.
Uông Giai Trừng thẹn thùng cúi đầu nhưng tay không có buông
ra. Thậm chí vòng tay càng chặt. Cô ta quyết định đêm nay sẽ đem lần đầu tiên của cô cho hắn, cô muốn nói cho hắn biết người đàn ông đầu tiên
cũng là người đàn ông cả đời của cô chính là Hạ Thiên Triệu hắn.
“Không buông tay hậu quả rất nghiêm trọng!” Hắn lại một lần nữa cảnh cáo cô ta.
“Tôi. . . Tôi không sợ!” Thanh âm của cô thấp đủ cho chỉ có tự mình biết mình nói gì. Mà cô sau khi nói xong chủ động dâng cánh môi
của mình lên.
Cô ta vụng về hôn qua lại không biết phải làm thế nào để
nghênh đón hắn. Kỹ xảo của cô ta ngượng ngùng làm cho hắn nhịn không
được run lên một chút. Hắn thật không ngờ một cô gái mua say trong đêm
lại không biết hôn đáp lại là như thế nào.
Hắn hóa bị động thành chủ động, cạy mở hà răng của cô ram đầu lưỡi thuần thục mà trằn trọc trong khoang miệng của cô ta.
Tay hắn thực tự nhiên mà với hướng trước ngực của cô ta.
“Ân.” Cô ta phát ra một tiếng thân ngâm nho nhỏ.
Hạ Thiên Triệu dường như có thể cảm nhận được, hắn mở mắt ra ngưng tất cả động tác.
Uông Giai Trừng cảm nhận được, ngừng động tác ngượng ngùng mà
mở mắt ra. Ánh mắt cô ta trong sáng động lòng người. Trong ánh mắt tất
cả đều là bóng dáng của hắn.
Mà hắn lại không chút nào thương tiếc mà từ trên thân thể của cô ta rời đi, lạnh lùng nói “Tôi ra bên ngoài nghỉ ngơi!”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi chưa cho cô hỏi lí do gì.
Uông Giai Trừng gắt gao cắn môi. Tại sao? Tại sao không được? Tại sao?
Trong lòng của cô lại một lần nữa đã bị đả kích. Cô tự nói với chính mình không thể nhận thua nhanh như vậy được.
Hàn Nhất Nhất lùi vào góc sofa cuộn chặt lạy. Ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cầu thang, nơi mà cô có thể biết được tình huống trên lầu
trước tiên.
Hạ Thiên Triệu rốt cục cũng xuất hiện ở trước mặt của cô. Ngay tức khắc đứng lên chắn không cho hắn muốn bước ròi đi.
“Tránh ra!” Hắn bực mình mà nói. Cô gái càng lúc càng làm càn.
Cô dang hai tay không tỏ ra yếu thế trước mặt hắn. “Anh có hay không?” Câu nói kế tiếp của Hàn Nhất Nhất có chút khó hiểu.
“Có cái gì không?” Hắn không kiên nhẫn chậm rãi lùi về sau. Đột nhiên muốn đùa giỡn cô gái này một chút.
“Còn hỏi vậy sao? Anh chỉ cần có thể nói có hay không!” Cô lạnh lùng mà theo dõi hắn chẳng sợ một đêm không ngủ mắt đã xưng lên.
“Cô nói có hay không?” Hắn cân nhắc mà đáp lại.
“Anh đừng chơi xấu tôi như vậy. Tôi đang hỏi anh.” Cô lạnh lùng tiếp tục nói.
“Cô nam quả nữ. Cô nghĩ có thì có, cô nghĩ không có sẽ không có!”
“Hạ Thiên Triệu!” Thanh âm của cô lên cao một chút. Trong mắt tràn ngập tức giận.
“Hàn Nhất Nhất tôi nói cho cô biết ở đây tốt nhất lời nói của
cô phải biết phân cao thấp tôi là chủ của cô, nếu cô còn dám hung giữ
với tôi mà nói, tôi sẽ cho cô biết hậu quả đấy.
Tay hắn dùng sức mà xiết chặt tay cô. Thậm chí có thể nghe được tiếng xương răng rắc.
“Anh khốn nạn. Anh cùng một loại với lũ súc sinh, không dưng bắt nạt kẻ yếu!” Cô chịu đựng đau đớn. Một chữ lại một chữ đáp trả.
Hạ Thiên Triệu rõ ràng bị lời của cô chọc tức. Cư nhiên có người dám đứng trước mặt hắn mắng hắn súc sinh.
Không nói hai lời hắn đem cô đẩy ngã ở trên sofa, dùng sức mà kéo áo khoác của cô xuống.
“Thả tôi ra!”
“Hiện tại tôi làm súc sinh một lần cho cô xem!” Hắn cắn răng đỏ mặt.
“Xoẹt.” Lại một bên quần áo bị xé rách.
Hàn Nhất Nhất cảm thấy mùi nguy hiểm. Hai tay dùng sức mà đẩy, đánh lại nhưng không có tác dụng gì. Tay cô sờ khắp nơi hy vọng có thể
tìm được đồ vật