
, nó không bao giờ. . . nữa nghĩ muốn mất đi bạn tốt Nhất Nhất này.
“Uông Giai Trừng mày có đầu óc hay không hả? Chỉ bằng mày mà dám
tranh đồ gì đó với tao sao, mày nhìn tất cả đồ chơi búp bê vải của mày
xem. Tất cả đều là tao chơi chán không muốn chơi nữa mới ném cho mày.
Còn nữa, mày có biết hay không, cái con búp bê công chúa bạch tuyết dễ
thương mày thích muốn chết đi. Cái con búp bê vải đấy, tao chơi xong,
thà rằng xé rách nó cũng không thèm bố thí cho mày. Hễ là thứ mày càng
muốn, tao càng không để cho, hừ!” Hết thảy tất cả đồ vật tốt đẹp hễ là
không thuộc về Uông Giai Vi nó, nó đều muốn hủy diệt hết. Kể cả đứa bé
gái kia, được gọi là Uông Giai Trừng em gái nó.
Trong mắt Uông Giai Trừng tràn ngập mê mang. Nó không hiểu bác gái
cùng chị cả vì cái gì lại nói nó cùng mẹ nó đều bẩn giống nhau, không
hiểu vì cái gì cha lại lấy nhiều vợ như vậy. Không hiểu vì cái gì mỗi
lần cha từ trong phòng mẹ nó phòng đi ra. Bác sẽ tìm rất nhiều cách tra
tấn mẹ. Tra đến dần dần, mà từ từ cha cũng rất ít rất ít đến phòng mẹ nó nữa, dần dần địa vị hai mẹ con nó ở Uông gia cũng ngày càng thấp.
Nhìn thấy vẻ mê mang cùng ủy khuất của nó, trong lòng Uông Giai Vi có một hồi khó hiểu, nó không biết bọn chúng có quan hệ huyết thống gì, em gái ở trong mắt nó trừ bỏ chán ghét vẫn là chán ghét.
“Mày buông tay ra!” Uông Giai Vi mang theo ngữ khí mệnh lệnh nói với nó.
“Trừ phi chị thả Nhất Nhất, bằng không em sẽ không buông tay.” Uông Giai Trừng cũng thêm cố chấp.
Uông Giai Vi đưa mắt ra hiệu, một đứa bé bên cạnh lập tức đi qua kéo
Uông Giai Trừng đi. Rất nhanh tay nó đã bị bức buông lỏng ra. Uông Giai
Vi rút bím tóc vừa được giải thoát liền giơ lên mà lúc này đây đột nhiên lại đánh lên người đứa em gái.
“Đừng!” Uông Giai Trừng đau đến kêu lớn lên.
“Mày cư nhiên dám giật bím tóc của tao. Mày còn dám uy hiếp tao, để
coi tao làm gì lại mày.” . Không bởi vì đối phương là em gái mà bím tóc
nhẹ tay xuống.
Tất cả tiểu hài tử cũng không dám lên tiếng, chỉ là đứng bên ngoài quan sát.
Thời điểm tay Uông Giai Vi lại nâng tay lên, Hàn Nhất Nhất nhào vào
trên người Uông Giai Trừng. Bím tóc lại một lần vô tình mà dừng ở trên
người nó.
“Nhị tiểu thư, thực xin lỗi!” Cô ôm thân thể nhỏ bé của Uông Giai
Trừng nhẹ nhàng mà nói. Xong trong lòng của cô là tự trách chính là cô
làm cho nhị tiểu thư bị đại tiểu thư dùng bím tóc đánh.
Uông Giai Vi thấy vậy chỉ vào Hàn Nhất Nhất nói với một đống tiểu hài tử: “Ta Uông Giai Vi xinh đẹp hay Hàn Nhất Nhất nó xinh đẹp?”
Những tiểu hài tử ấy cơ hồ không có gì do dự trăm miệng một lời nói: ” Đại tiểu thư xinh đẹp. Đại tiểu thư xinh đẹp.”
Miệng nó cười cong lên, nó chính là muốn nghe được mọi người nói Uông Giai Vi nó xinh đẹp hơn so với Hàn Nhất Nhất.
“Hiện tại các ngươi đi nhặt tảng đá cho ta. Nhiệm vụ chính là hướng
trên người hai đứa nó mà ném, ném càng nhiều càng tốt!” Nó lại một lần
nữa lớn tiếng ra lệnh.
Lúc này một đứa bé thân hình mập mạp đôi mắt híp lại tên là Trần Gia
Linh đứng bên cạnh nói nói: “Đại tiểu thư. Trên mặt đất Khắp nơi đều là
tuyết, căn bản là không có tảng đá nào. Làm sao bây giờ?”
“Không có tảng đá liền nặn bóng tuyết hướng người chúng nó mà ném,
ném chết nó cho ta!” Nó nghiến răng phát ra lửa giận nói. Ở trong ý thức của nó, chỉ cần làm sai ý tứ của nó thì đều bị trừng phạt.
Lời của nó mới vằ dứt. Mấy đứa trẻ kia tựa như phát điên, nhặt tuyết
trên mặt đất lên, hướng Hàn Nhất Nhất cùng Uông Giai Trừng mà ném, đặc
biệt là Hàn Nhất Nhất bởi vì Uông Giai Trừng là nhị tiểu thư. Nếu không
được sủng ái thì bọn chúng cũng không dám đắc tội đứa bé này.
“Các ngươi dùng sức ném cho ta. Người nào ném nhiều ta liền thưởng
người đó một trăm đồng tiền!” Uông Giai Vi lớn tiếng tuyên bố. Phải biết rằng, khi đó, một trăm đồng tiền bằng tiền công một tháng của bố mẹ bọn nhỏ ở Uông gia.
Những đứa nhỏ đó vừa nghe nói đến có một trăm đồng tiền, cả đám như
điên rồi, giống như Trần Gia Linh trực tiếp tấn công Hàn Nhất Nhất, ra
sức mà cởi áo khoác của nó. Cứ như vậy, thân thể của Nhất Nhất gần như
phơi bày trong không khí.
“Chị, xin chị, Nhất Nhất sẽ bị lạnh chết, chị đừng như vậy. Xin chị
mà.” Uông Giai Trừng gần như chỉ dùng tư thế bò đến trước mặt nó.
Mà tại đây, bên trong một mảnh tuyết hỗn loạn, một mùa tuyết bay đầy trời rất là chướng mắt.
“Ha ha ha ha! !” Một trận cười to đột nhiên phá vỡ cảnh tượng này.
Trong lòng Uông Giai Vi nghĩ. Là đứa nào lớn mật như vậy, dám ngăn
cản nó. “Uông đại tiểu thư, làm việc thật là tốt!” Nó theo tiếng cười
quay đầu lại, một mà kia như gai trong mắt nó, như lửa đốt trong lòng
nó.
Anh trai Uông Khánh Vũ của nó cùng một đứa bé trai khác mà nó không
biết tên, trong mắt cậu bé lộ ra vẻ khinh thường. Nó chưa từng phải chịu qua sự đối xử lạnh lùng như vậy. Đứa bé trai này dựa vào cái gì mà dám
nhìn nó như vậy, nó không muốn ánh mắt của tên kia nhìn nó như vậy.
“Anh Khánh Vũ, em xin anh mau cứu Nhất Nhất đi, bạn ấy sẽ bị bọn họ
làm cho chết mất!” Uông Giai Trừng vừa nhìn thấy Uông Khánh Vũ đến,
giống như là bắt được