
Triệu.
+ A Thất nhìn thấy hộp
thuốc này, lại nhìn Hàn Nhất Nhất, vẻ mặt hắn ngưng trọng mà kinh ngạc. Rất nhiều đàn bà đều muốn có được đứa con của Hạ thiếu, mà cô gái này
cư nhiên lại không muốn.
+ Nhìn thấy sườn mặt thanh lệ của cô, A Thất giật mình, đảo mắt, vội cúi đầu, đi theo Hàn Nhất Nhất tính tiền.
+ Tính tiền chính là một vị dược sĩ đã có tuổi, khi bà xem đến thuốc tránh thai trong tay Hàn
Nhất Nhất, lại nhìn thấy A Thất ở phía sau, bà nhịn không được trách cứ: “Về sau đừng để cho vợ anh uống thuốc nữa, như vậy đối với thân thể
không tốt, đừng vì đàn ông sung sướng mà phải để ý đến thân thể của vợ,
lần sau chọn cách đàn ông tránh thai đi, nghe thấy không.”
+ Ngữ khí của bà rất
không thân mật mà nhìn A Thất, A Thất nghĩ muốn giải thích lại tìm không thấy lời để nói, hai người cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, sau đó, Hàn
Nhất Nhất cầm thuốc nhanh chóng tiến vào trong xe.
+ . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
+ “Hàn tiểu thư, vì cái gì cô phải làm như vậy?” A Thất chung quy không nhịn xuống được, hỏi Hàn Nhất Nhất vấn đề này.
+ “Không muốn ….” Hàn Nhất Nhất có chút lãnh đạm đáp lại.
+ “Kỳ thật Hạ thiếu là
một người đàn ông rất tốt, có lẽ cô chưa nhìn thấy mặt tốt của cậu ấy
thôi.” trong lòng A Thất, một người đàn ông như Hạ thiếu là người đáng
để đàn bà thích, đáng để đàn ông tôn trọng.
+ “Tôi và anh ta thuộc hai thế giới khác nhau.”
+ “Kỳ thật tôi cảm thấy hai người đều rất giống nhau, đều là cái loại bề ngoài lãnh khốc, kỳ thật trong lòng đều rất nhiệt tình.”
+ “A Thất, lái xe!” Lúc
này, cô không muốn cùng bất luận kẻ nào thảo luận về Hạ Thiên Triệu,
lại càng không muốn cho chính mình và hắn có nhiều dây dưa hơn, hết hai
tháng này, cô sẽ thoát khỏi nơi này. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
+ Uống xong thuốc, theo bản năng, cô cảm thấy thân thể rét run, kỳ thật chính là tâm lãnh.
+ Bên ngoài ánh nắng
tươi sáng, mà tâm tình của cô lại hoàn toàn tương phản, ánh mặt trời
chiếu rọi chiếc áo màu xám kia đẬp vào mắt cô, cô đứng lên, đi đến nhẹ
nhàng vuốt ve.
+ Đây là chiếc áo mà Lãnh Ngiêm khoác lên người cho cô, cô có thể nhớ đôi mắt ôn nhu lúc đó của anh, còn có nụ cười ấm áp của anh.
+ “Lãnh Nghiêm!” cô nho
nhỏ trong lòng thì thầm, nhìn thấy quần áo, cô tưởng tượng bộ dáng khi
anh mặc nó, thậm chí, cô còn tưởng tượng ra hình ảnh mình thắt cà – vạt cho anh.
+ Cô cởi quần áo trên
người, không còn gì dư thừa, sau đó đem chiếc áo của Lãnh Nghiêm mặc lên người, coi như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh sưởi ấm cho cô.
+ Ngồi xổm ở một góc gần cửa sổ sát đất, quỳ gối ôm ngực, tóc rối bù , phía sau thân thể của
cô, có một thân ảnh đang từ từ hướng cô đi tới.
+ Hạ Thiên Triệu sáng sớm ký kết một phần hợp đồng xong, liền vội vàng mà chạy về biệt thự.
+ Đây là hắn bản năng ý
thức muốn trở về, hắn muốn nhìn xem cô gái bị hắn tra tấn cả đêm, hiện
tại cÓ bộ dáng gì, khi hắn bước vào phòng kia một khắc, mắt hắn liền
tiếp cận cô, lông mày hắn khóa càng chặt, ánh mắt không ngừng mà đan xen lửa giận cùng phẫn hận.
+ Sao hắn lại không có
nghĩ ra, cô gái này cư nhiên lại dám mặc quần áo của người đàn ông
khác, toát ra một phần ý nghĩ làm cho hắn nghĩ muốn làm thịt cô.
+ Cô thấy hắn xuất hiện, toàn thân lại một lần khẩn trương đề phòng.
+ Ánh mắt hắn tựa như
một mũi đao nhọn, giống như muốn chém nát quần áo trên người cô, làm
cho cô không khỏi liên tục run rẩy, sợ hãi nháy mắt như lửa cháy lan ra
đồng cỏ khô, ở trên người cô nhanh chóng bùng nổ.
+ Phẫn nộ làm cho trong
lòng dâng lên một cỗ dục vọng mãnh liệt muốn giữ lấy, nhẹ nhàng nhíu
mày, ánh mắt khiếp người giống như đem lưỡi dao sắc bén bắn thẳng đến
lòng của cô, hận không thể lập tức đem cô cắn xé nuốt vào bụng.
+ Không ngôn ngữ nào trao đổi, Hạ Thiên Triệu giống con báo phát cuồng, bắt lấy cổ áo, dùng sức hướng hai bên xé mở.
+ Động tác mạnh mẽ mà thô lỗ, đợi cho Hàn Nhất Nhất muốn đi ngăn cản, thì thanh âm quần áo bị xé nát đã ầm ầm truyền đến.
+ “Hạ Thiên Triệu, anh
là đồ điên! Kẻ điên!” Hàn Nhất Nhất thống khổ mà nhìn thấy quần áo bị xé nát, lên tiếng kêu to, dung tay đánh hắn, đánh vào người hắn, Hạ Thiên Triệu chỉ cảm thấy như mưa bay lất phất.
+ Ánh mắt Hàn Nhất Nhất
toát ra hận ý với hắn, cô hận hắn, ngay cả giấc mơ muốn gần Lãnh Nghiêm
hơn một chút của cô cũng bị hắn phá nát.
+ Hạ Thiên Triệu lãnh khốc , ôm lấy thân thể của cô dùng sức hướng trên giường mà ném.
+ ——
+ Hàn Nhất Nhất đau đến răng nanh phát ra tiếng vang kèn kẹt.
+ Hắn giống một con dã
thú đem thân thể xâm nhập vào cô, hai người không có ngôn ngữ không có
đối mặt, Hạ Thiên Triệu ngay cả áo đều không có cởi.
+ Cô thống khổ, hắn dùng sức luật