
đón nhầm một bệnh nhân tâm thần hay không.
“Cô ơi, cô có khỏe không?”
Không phải cô có bệnh chứ? Vừa lên xe đã cười như vậy.
“Khỏe, không thể nào... khỏe hơn được.”
Vẻ mặt người đàn ông kia thật thú vị, xem ra sau này mỗi ngày mỗi tháng cô đều
sẽ có tâm trạng thoải mái rồi.
Lái xe bắt đầu suy nghĩ có nên hay không đưa cô ta trực tiếp tới bệnh viện nhỉ?
“Ông anh lái xe, cảm phiền cho dừng xe ở ngã rẽ phía trước”
“Được”
Cô ta chủ động xuống xe đúng là không còn gì tốt hơn.
Xuống xe Mục Thanh Y đến ngay tiệm kem mua một suất kem đặc biệt lớn, vui vẻ
vừa ăn vừa khe khẽ hát, bước chân nhẹ nhàng đi dạo.
Hay là trước tiên tới chỗ chị Quả Quả làm phiền một thời gian, nếu ở khách sạn
thì túi tiền sẽ chịu không nổi. Thế là cô thò tay vào túi tìm di động —
Cái gọi là vui quá hóa buồn, chắc là để nói tình hình của cô hiện tại! Mục
Thanh Y chán nản nhìn bàn tay trống không, sờ lần khắp cái túi, cô buộc phải
thừa nhận một sự thật — tìm không thấy di động.
Than ôi! Chiếc di động đã theo cô trong năm năm sáu tháng, chiếc di động sắp
thành bạn lâu năm, không thể tìm được chiếc thứ hai, cứ như vậy im hơi
lặng tiếng làm mất à.
Thật xui xẻo!
Chớp chớp hàng lông mi dài thật dài, bắt đầu động não, lục lọi những việc đã
xảy ra trong trí nhớ, sau đó dừng lại ở lúc trò đùa ác ý kia của cô đang diễn
ra — tiêu rồi! Có cái gì rơi xuống hồ sơ của cuộc tìm kiếm, thứ này hoàn toàn
có thể bị đồng nghiệp của bọn trộm cắp lấy được, bởi vì thứ này rất dễ có thể
đem tới rắc rối cho cô.
Chết chắc rồi!
Cắm đầu chạy sang buồng điện thoại bên kia đường, nhanh chóng bấm liền một dãy
số, đồng thời trong lòng không ngừng cầu nguyện, các vị thần linh trên trời phù
hộ một chút cho người ngẫu nhiên hướng Phật tin Chúa như cô đi.
- Quách Quả Lan, cho hỏi ai vậy?
- Chị Quả Quả, em đây, Thanh Y!
- Thanh Y à.
Quách Quả Lan lập tức chột dạ lên tiếng, tiếc là cô không nhận ra, liên tục
tuôn ra cả một chuỗi dài.
-Chị Quả Quả, em mới làm mất di động, nếu có người đàn ông
lạ nào gọi điện thoại đến hỏi thăm người mất của là ai, chị nhất định phải giữ
im lặng đó.
- Quá muộn rồi.
Quách Quả Lan rốt cục cũng có thể nói chen vào trong lúc cô đang dừng để thở.
- Cái gì?
Chiếc điện thoại trên tay Mục Thanh Y chút nữa là rớt xuống, giọng nói cũng
không ngăn được vẻ hoảng hốt.
- Nửa giờ trước, có một người đàn ông đã dụ dỗ kèm uy hiếp, từ chỗ của chị đã
hỏi thăm tất cả mọi chuyện của em.
Nói thẳng nói thật sẽ nhận được sự khoan dung, còn hơn để Thanh Y sau khi phát
điên lên làm ra những chuyện không thể tưởng tượng.
- Cái gì?!
Cô không tin nổi.
- Tất cả mọi chuyện?
Chị Quả Quả à, chị cũng quá thành thật rồi...
- Không thể làm gì khác, người đàn ông kia tạo cảm giác áp bức rất mạnh mẽ, chị
nhát gan lắm.
Truyện tiếu lâm này không buồn cười chút nào! Khóe miệng Mục Thanh Y trễ xuống,
thật sự là rất muốn khóc.
- Chị Quả Quả, nếu em có điều gì bất trắc, hàng năm đừng quên cúng cho em một
mâm hoa quả, nếu không hằng đêm nhất định em sẽ tới tìm chị đó.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Được rồi, cứ theo giọng điệu của người vừa rồi, tình cảnh có lẽ không vui vẻ gì
cho lắm.
- Lo trước khỏi họa.
Cô có thói quen tưởng tượng ra tình huống xấu nhất, xui xẻo nhất, sau này khi
đối mặt với sự thật sẽ không gục ngã.
Có đôi khi, cô thật không hiểu tư duy logic của con bé Thanh Y kia là như thế
nào nữa.
- Em về khách sạn trước.
Ai! Sớm biết trước đã không nhất thời xúc động như vậy, tự nhận quả báo mà, cho
nên nói xúc động trăm phần trăm sẽ gặp chuyện xấu.
Ngẩng đầu lên nhìn công trình kiến trúc hai mươi tám tầng này, Mục Thanh Y hơi
nheo mắt lại, rất nghi ngờ bản thân hình như đã đến nhầm nơi.
-Chị Quả Quả.
Cô quay đầu với vẻ mặt đông cứng lại.
- Em tin rằng hôm nay không phải ngày cá tháng tư!
- Đương nhiên không phải.
Quách Quả Lan quả quyết trả lời.
- Vậy chị nghĩ ở đây có người muốn mấy đồng tiền thuê ít ỏi của em sao? Hay là
trong đó thực sự có người cho phép không gian riêng của mình bị người lạ quấy
nhiễu?
Toàn bộ Đài Loan ai chả biết nơi này là “Cao ốc Tôn Tước” chứ, tùy tiện lôi một
người bên trong ra thì cũng là “cả người đều nạm vàng khảm ngọc”, khỏi phải nói
còn có cả đại gia đứng thứ năm trên bảng liệt kê tài sản: người nhà họ Long.
Quách Quả Lan nhún vai, hai tay hơi chìa ra.
- Tốt nhất em nên đi hỏi chủ nhà.
Vẻ mặt Mục Thanh Y đầy sự nghi ngờ.
-Chị chắc chắn người đó muốn cho thuê nhà hả?
- Chắc chắn.
Không cần so sánh cũng chắc chắn rồi.
Chị Quả Quả nói chắc chắn như vậy, cô bắt đầu dao động.
- Người đó có phải là đầu óc không được bình thường không?
- Không phải.
Cô nghĩ, không ai dám nói ông chủ của “Tập đoàn tài chính Vương Quyền” là “đầu
óc không bình thường” hết.
- Thật khó có thể tưởng tượng nổi, có người lại cho một người như em thuê nơi
này nha.
Hơn nữa tiền thuê nhà lại rẻ đến mức khó tin, cảm giác cứ như chuyện cổ tích
không có thật vậy.
- Cánh rừng lớn thì loài chim nào chả có, có gì đâu mà ngạc nhiên.
Quách Quả Lan cố gắng tạo vẻ mặt tự nhiên. Tuy là trong lòng không trá